Chương 28: Ngắm biển

Chuyển ngữ: @motquadao

Hứa Nghiên vừa khóc vừa đấm anh mấy cái, Lâm Trạch cứng đờ người chẳng dám nhúc nhích. Hai người vật lộn hơn một tiếng đồng hồ, lãng phí rất nhiều áo mưa của khách sạn nhưng lại chẳng trải nghiệm được chút niềm vui nào đúng nghĩa.

Ai mà ngờ được một đêm lãng mạn lại kết thúc một cách lúng túng như thế.

Cuối cùng Hứa Nghiên mệt quá ngủ gục trong lòng anh. Lâm Trạch vẫn chưa cam lòng, định tiếp tục nghiên cứu thêm chút nữa nhưng lại làm phiền giấc ngủ của Hứa Nghiên, bị cô vung tay tát cho một cái, đành ngậm ngùi nằm ngửa ở một bên.

Thật ra cũng không thể trách anh được. Lâm Trạch vừa hơi nhúc nhích cô đã kêu đau, rõ ràng còn chưa vào trong, vậy mà dưới hai hàng nước mắt của cô, anh đành phải nhẫn nhịn, dỗ dành từng chút một.

Chiến trận đầu chưa thắng, mà đến trận sau muốn tái chiến… thì Hứa Nghiên lại không cho nữa.

Dù đã đi ngủ rồi nhưng Hứa Nghiên vẫn không yên giấc, cảm thấy cả người khó chịu. Cô chợp mắt không bao lâu thì đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Cô vừa động đậy, Lâm Trạch đã mở mắt ra theo.

Thật ra anh không ngủ, chỉ đang nằm nhắm mắt tự ngẫm lại thôi.

Hứa Nghiên ngơ ngác nhìn anh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra thì vừa thẹn vừa giận, đạp vào bắp chân anh một cái.

Lâm Trạch bị đạp mà không dám kêu, oan ức xoay người nằm quay lưng lại.

Hứa Nghiên nằm thẳng, hai tay đan vào nhau để trên bụng, muốn ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ nổi. Cô bỗng phát hiện trên tường có một chấm đỏ, trong lòng hoang mang gọi Lâm Trạch: "Đó có phải máy quay không thế?"

Vừa rồi * l**n t*nh m*, cô quên mất là anh đang tham gia ghi hình cho chương trình. Nếu những cảnh tượng trong phòng bị quay lại thì cô không thiết sống nữa.

Lâm Trạch hiểu sai, tưởng cô hỏi có phải anh quay phim lại không không, bèn quay người lại đáp: "Sao lại thế được, em không cho phép thì anh không bao giờ quay lại."

Hứa Nghiên đỏ bừng cả mặt: "Ai hỏi anh cái đó! Em nói là camera giám sát của chương trình cơ!"

Lâm Trạch: "À, không có. Không lắp ở chỗ anh đâu."

Chỉ có ký túc xá tập thể của thí sinh mới gắn, còn chỗ huấn luyện viên và khách mời thì không.

Hứa Nghiên vẫn hơi lo lắng, nhớ lại những tin tức nguy hiểm về camera ẩn trong nhiều khách sạn. Cô bò dậy kiểm tra xem chấm đỏ đó có đúng là đèn của TV hay không, rồi còn dùng camera điện thoại quét khắp phòng nhưng không phát hiện ra có đèn hồng ngoại, lúc này mới yên tâm nằm xuống.

Lâm Trạch thấy vậy cũng nằm xuống theo.

Hứa Nghiên kêu đau lưng, Lâm Trạch liền giúp cô xoa bóp.

Anh xoa rất thoải mái, cô rầm rì một hồi lại ngủ tiếp.

Cũng chẳng ngủ được bao lâu, chuông báo thức đúng năm giờ sáng vang lên. Hứa Nghiên mơ màng, ngơ ngác mặc bộ đồ thể thao lên chuẩn bị rời phòng trước khi ekip chương trình tới.

Cô còn chưa kịp xuống giường thì bị Lâm Trạch giữ tay lại. Hệ điều hành của anh tốt hơn cô nhiều, rất nhanh đã tỉnh táo: "Anh đã đặt cho em một phòng tầng dưới, em xuống đó ngủ thêm một chút, lúc nào tỉnh thì ăn uống xong rồi hãy về."

Lâm Trạch đưa tay bật hết đèn đầu giường lên, ánh đèn sáng rực. Rèm cửa cũng được mở ra, ngoài cửa sổ trời vẫn xanh thẫm như mực, đèn đường còn sáng.

Anh xuống giường lấy thẻ phòng và chìa khóa xe đưa cho Hứa Nghiên, giúp kéo khoá áo thể thao lên tận cằm: "Em tự đi xuống được không? Anh không đưa em xuống nữa nhé?"

Chỉ là tầng trên tầng dưới, tổng cộng chẳng tới hai trăm mét, anh mà đi cùng rất dễ chạm mặt với ekip chương trình.

Hứa Nghiên vẫn còn mơ ngủ, cô lắc đầu, chân trần xỏ vào giày, thờ thẫn quay đi mà không nói một lời tạm biệt.

Người vừa đi khỏi, căn phòng vốn ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo, nhất là vào một buổi sáng tĩnh lặng như thế này, mở cửa sổ ra cũng không nghe thấy âm thanh gì.

Tựa như mọi thứ vừa trôi qua chỉ là một giấc mơ. Cô chưa từng đến, cũng chưa từng rời đi.

Lâm Trạch đi tắm, sau đó dọn lại giường chiếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!