Chương 27: Đến trong đêm

Chuyển ngữ: @motquadao

Vừa về đến nhà Hứa Nghiên đã lập tức lên mạng hóng hớt các tin đồn xung quanh Lâm Trạch.

Mới có mấy ngày không online, vậy mà Lâm Trạch đã có siêu thoại riêng, còn đứng thứ ba trong danh mục thể thao với hơn 180,000 người đang thảo luận về anh.

Cô bấm vào hot topic trong siêu thoại lập tức đọc được tin đồn Lâm Trạch được bố mua cho một câu lạc bộ khúc côn cầu mà chuyên viên trang điểm đã kể.

Trong bài còn đính kèm cả sơ đồ cơ cấu tổ chức của câu lạc bộ và ảnh bảng hiệu công ty thật sự mang tên Lâm Trạch.

Hồi dạy Tống Miểu, Hứa Nghiên đã thấy được điều kiện gia đình của mẹ ruột và bố dượng của Lâm Trạch, giờ lại biết được bố ruột anh giàu có cỡ nào thông qua internet… Cảm giác giống như mở một chiếc blind box trị giá vài chục nhân dân tệ trong một cửa hàng đồ chơi, mở ra thì phát hiện bên trong là ngọc tỷ truyền quốc (*).

(*) Ngọc tỷ truyền quốc là Ấn triện Hoàng đế Trung Quốc, bắt đầu từ thời nhà Tần và được truyền qua nhiều triều đại và biến cố trong lịch sử Trung Quốc. Ngọc tỷ của Hoàng đế là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của chính bản thân Hoàng đế. Ngọc tỷ còn được coi là Quốc bảo, nên được cất giữ tôn trọng truyền từ đời này sang đời khác. Muốn củng cố tư cách Hoàng đế của mình, các vua chúa dù là cướp ngôi hay được nhường ngôi, thường tìm cách chiếm cho được Ngọc tỷ truyền quốc.

Hứa Nghiên vô tình trở thành một "phú bà". Cô trấn tĩnh lại, bắt đầu tìm kiếm tin đồn về "con riêng" của Lâm Trạch.

Tại sao phải tìm trên mạng mà không hỏi thẳng chính chủ? Vì Hứa Nghiên thấy tin đồn này nghe vô lý quá.

Lâm Trạch mới 23 tuổi, nếu đã từng kết hôn, sinh con rồi lại ly hôn thì hiệu suất cũng cao quá rồi! À mà chưa tính thêm vụ "tái hôn" với cô nữa!

Nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước anh kéo cô đi đăng ký kết hôn như đi chơi, cô lại thấy anh đúng kiểu có thể làm mấy chuyện "nóng đầu" như vậy thật.

Cảm xúc Hứa Nghiên rối như tơ vò, tự thấy mình đúng là điên rồi mới tin vào mấy lời đồn phi lý đó. Nhưng một khi mầm mống nghi ngờ đã bén rễ trong lòng thì sẽ lan rộng ra khắp nơi, mọc lên tua tủa như mạch máu, quấn chặt lấy trái tim cô.

Cô không quản được mắt và tay mình lướt mạng suốt buổi tối, tiện thể còn lưu lại mấy tấm ảnh đẹp trai của Lâm Trạch trong chương trình được cư dân mạng chụp lại.

Tìm mãi mới thấy một người đăng ảnh chụp màn hình một đoạn tin nhắn, nghe nói bạn học đại học của Lâm Trạch kể từng thấy anh dắt bạn gái và con gái cùng đi dạo rất nhiều lần.

Còn bảo anh là một người bố rất tốt, nhìn ra được anh rất chiều con. Bé gái đó khoảng tầm hai, ba tuổi, chắc là có từ hồi anh còn học cấp ba.

Người đó bắt đầu bằng một tấm ảnh, phần sau đó là tự biên ra.

Còn tin đồn về "thanh mai trúc mã" thì không thấy đâu, chỉ có người kể từng gặp Lâm Trạch ở thị trấn Iya, anh ngồi từ sáng đến tối trước quán cà phê nhỏ đối diện một ngôi nhà, cảm thấy anh rất đẹp trai nên đã chụp lén.

Hứa Nghiên cũng lưu lại bức ảnh ấy. Theo lời mô tả thì đó là năm thứ ba sau ngày hai người họ hẹn nhau. Không ngờ anh lại trở về nơi ấy.

Anh đến để chờ cô sao?

Cô chưa bao giờ hỏi anh về chuyện "ước hẹn", vì cô biết anh chắc chắn đã đến đúng hẹn nên mới biết cô không đến.

Chỉ không ngờ là, có thể anh không chỉ đến một lần.

Hứa Nghiên bỗng thấy bản thân mình thật vô lý và hèn hạ khi nghi ngờ anh. Anh ngay thẳng như vậy, nếu thật sự có vợ cũ con riêng thì không thể có chuyện giấu cô được.

Tối đến, Lâm Trạch vừa có thời gian là gọi video cho cô ngay. Cô kể cho anh chuyện ở studio chụp ảnh như một câu chuyện cười, nhưng biểu cảm của anh lại nghiêm túc hẳn.

Trái tim Hứa Nghiên cũng siết lại. Cô cười gượng: "Hahaha, không lẽ anh thật sự ly hôn rồi có con luôn hả?"

Lâm Trạch nhíu mày: "Hứa Nghiên, em không tin anh."

Hứa Nghiên: "Không mà, tất nhiên là em tin anh rồi!"

Lâm Trạch: "Không, giọng điệu và biểu cảm khi em nói vừa rồi rõ ràng là đang dò xét, em không tin anh."

Hứa Nghiên nghẹn lời.

Nhưng Lâm Trạch không tiếp tục truy vấn vấn đề này mà lập tức giải thích: "Đúng là bố anh có mua một câu lạc bộ, nhưng không phải để chiều chuộng anh gì đâu. Ông ấy chỉ thấy đó là cơ hội kinh doanh thôi, nghĩ có lời thì đầu tư. Còn "con gái" chắc là nói Tống Miễu. Hồi con bé năm tuổi, mẹ anh từng đưa Tống Miểu sang Canada thăm ông bà ngoại một thời gian.

Tống Miểu sinh non, hồi nhỏ như một chú mèo con ốm yếu, nhìn nhỏ con hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!