Chương 26: Lên đồi

Chuyển ngữ: @motquadao

Một tiếng "bà Lâm" của Lâm Trạch đã nhắc Hứa Nghiên nhớ rằng, kể cả anh có muốn giữ gìn cho hôn nhân thì quan hệ hiện tại giữa hai người cũng chẳng còn là "trước hôn nhân" nữa rồi.

Tay cô bị anh đè xuống không vùng vẫy nổi, cô co gối lên đá anh: "Thả em ra mau! Anh chọc em tức lên là em đòi ly hôn đấy!"

Lâm Trạch lập tức hóa thân thành một người "thông thạo văn hóa Trung Quốc": "Có thời gian hòa giải sau ly hôn mà."

Hứ, xem ra anh nghiên cứu kỹ lắm rồi.

Hứa Nghiên lúc này chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, giãy giụa thế nào cũng vô ích, thậm chí còn vì cố đá anh mà chân bị Lâm Trạch kẹp chặt, chẳng động đậy được nữa.

Cô từng nghe nói đàn ông buổi sáng dễ bị k*ch th*ch, bắt đầu hơi hối hận vì đã trêu anh, bèn giả vờ tội nghiệp: "Em đói rồi… Anh thả em ra đi, anh làm em đau đó."

Vừa thấy Hứa Nghiên yếu thế, Lâm Trạch lập tức buông tay: "Đau ở đâu?"

Kết quả là Hứa Nghiên nặng hơn năm mươi cân phản nghịch, vừa được thả tự do đã thi triển một màn khoa chân múa tay, đuổi đánh Lâm Trạch tới tận mép giường. Cuối cùng lại bị anh ôm một vòng lăn đến cuối giường. Anh hôn lên trán cô một cái: "Ngừng chiến!"

Hứa Nghiên lèm bèm đồng ý.

Cô cũng chỉ đang noi theo truyền thống thôi. Chẳng phải người ta vẫn nói, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa sao.

Ăn sáng xong, Lâm Trạch hỏi Hứa Nghiên hôm nay muốn làm gì.

Thật ra với Hứa Nghiên, chỉ cần cùng anh ở nhà trồng cây, nấu ăn, xem TV, nghe nhạc, nhảy múa đã mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng cô lại cảm thấy nơi lẽ ra an toàn nhất là nhà lại giống như khu vực nguy hiểm đối với một cặp đôi vừa tiến triển tình cảm thần tốc như họ.

Cô không có ám ảnh gì với chuyện quan hệ thể xác, cũng không bài xích việc thân mật với anh, chỉ là cảm thấy mình chưa sẵn sàng, có chút sợ hãi.

Cô nghĩ Lâm Trạch nhất định đã phát hiện ra sự rụt rè của mình nên mới luôn buông cô ra vào những thời khắc then chốt, còn hôn lên trán cô để trấn an.

Hu hu, anh tốt quá…

Lâm Trạch nhìn Hứa Nghiên đột nhiên nhìn mình đầy ai oán mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, còn tưởng cô đang trách anh chẳng có kế hoạch gì, là một người bạn trai quá thiếu trách nhiệm.

Lâm Trạch: "Em có muốn đi chơi với các động vật nhỏ không? Anh dẫn em đến nông trại nhé, rồi chiều về mình đi vòng quay khổng lồ."

Hứa Nghiên gật đầu đồng ý.

Chỉ là lúc chuẩn bị xuất phát, cô còn tưởng nơi anh định đưa mình đến là khu thú cưng của resort, hoặc là một quán cà phê hươu cao cổ gì đấy.

Không ngờ xe càng chạy càng vào sâu vùng ngoại thành, trước mắt toàn là ruộng đồng và ao hồ, cuối cùng dừng trước cổng một trang trại.

Lâm Trạch xuống xe hỏi đường, rồi dưới sự chỉ dẫn của một bác gái tìm đến anh phụ trách quản lý. Ông anh này đã được cậu của Lâm Trạch báo trước, lấy hai chiếc nón rơm sạch sẽ treo trên tường xuống đưa cho họ để che nắng rồi dẫn cả hai leo lên sườn đồi phía sau.

Anh quản lý giới thiệu cho họ từng luống rau hai bên đường: "Đây đều là rau hữu cơ sạch. Bên anh làm mô hình hộp rau blind box, khi khách hàng đăng ký mua theo năm thì mỗi tuần sẽ nhận được một thùng rau tươi được bảo quản lạnh và vận chuyển bằng đường hàng không, nhận ngay trong ngày hôm sau."

Hứa Nghiên lắng nghe, thỉnh thoảng lại tấm tắc khen, thầm nghĩ bọn họ đúng là có đầu óc kinh doanh.

Lên đến sườn đồi, tiếng động vật nuôi vang vọng khắp nơi.

Anh quản lý tiếp tục giới thiệu: "Kia là gà thả vườn, kia là bò Wagyu Trung Quốc, còn có cừu Mông Cổ (*)… Bạn có thể cầm một nắm kê cho gà ăn, nhưng đừng lại gần quá vì chúng đều biết bay, mổ đau lắm đó."

(*) Từ gốc là , mình cũng không biết đây là giống cừu gì trong tiếng Việt, chỉ biết đây là một giống cừu đặc biệt của Trung Quốc, có nguồn gốc từ giống cừu Mông Cổ. Chúng được biết đến với bộ lông dài, xoăn, dạng sóng và đuôi dài, béo. Vậy nên ở đây mình sẽ để là cừu Mông Cổ.

Thì ra "chơi với động vật nhỏ" là kiểu này?

Hứa Nghiên đội nón rơm, đeo giỏ bên hông, nắm từng vốc kê lớn vung cho gà ăn, cảm thấy cảnh tượng này buồn cười ghê gớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!