Chương 25: Tạm dừng

Chuyển ngữ: @motquadao

Thời gian quấn quýt không bao giờ là đủ. Đến khi chương trình tạp kỹ bắt đầu chiếu phần kết cảm ơn các nhà tài trợ, Hứa Nghiên mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

Cô leo xuống khỏi người Lâm Trạch, ngồi ở một bên sofa, đỏ mặt kéo dây áo đã tụt xuống tận khuỷu tay lên, chỉnh lại cổ áo rồi dùng tay kéo phần vai áo về sau.

Lâm Trạch thì co chân đặt lên mép bàn trà, cả người ngả ra sau dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế thoải mái ấy giúp anh đỡ đi phần nào cảm giác bứt rứt trong người.

Hứa Nghiên không dám nhìn anh, nhưng anh lại dùng đôi mắt đen nhánh ấy dõi theo cô không rời. Anh muốn kéo cô vào lòng hôn thêm lần nữa nhưng lại sợ dọa cô.

Cô gái này, bình thường hay tỏ ra mạnh mẽ như chị đại, nhưng cứ ở bên anh là lại ngại ngùng.

Cứ như một con chim cút giả vờ hung dữ vậy.

"Chắc cơm chín rồi nhỉ." Hứa Nghiên nhìn đôi dép đi trong nhà của mình, nhỏ giọng nói.

Chắc là chín rồi, cũng gần hai giờ chiều rồi còn gì.

Mà thật ra nãy giờ họ cũng ăn lai rai, nghỉ phép thì làm gì còn khái niệm ngày ba bữa đúng giờ đúng giấc chứ, phải thong thả, tùy hứng, đói lúc nào ăn lúc ấy mới đúng.

Hứa Nghiên truyền bá tư tưởng này cho Lâm Trạch, anh chỉ cười cười.

Anh đeo găng tay cách nhiệt, bê chiếc nồi đất còn nóng hổi ra bàn ăn rồi lấy hai bộ bát đũa. Anh múc trước cho Hứa Nghiên một bát canh gà nấu cùng đậu gà rồi dùng dao nĩa chia phần đùi và cánh gà đặt vào đĩa của cô.

Da gà đã được nướng cháy xém vàng ruộm, còn khoai tây, cà chua và súp lơ xanh xếp bên cạnh cũng thấm đẫm nước canh đậm đà.

Hứa Nghiên nếm một ngụm canh. Á, phù phù, bỏng lưỡi luôn rồi!

Cô vội vàng uống nước lạnh, may là cô múc không nhiều, không thì chắc bỏng luôn cái lưỡi.

Tên đầu sỏ gây chuyện còn dám cười! Cô thè lưỡi, bực tức nói: "Đau chết mất!"

Lâm Trạch: "Nghiêm trọng vậy sao?"

Hứa Nghiên: "Rất nghiêm trọng! Mấy hôm nay anh đừng có hòng hôn em!"

Lâm Trạch cũng làm mặt nghiêm túc: "Xem ra thật sự nghiêm trọng đấy. Vậy anh đưa em đi bệnh viện nhé."

Hứa Nghiên nhất quyết không đi, mất mặt chết mất!

Lưỡi đau thì đau, nhưng chịu đựng một chút vẫn ăn uống được. Ăn no uống đủ xong lại thấy mệt rã rời, nhưng cô không nỡ đi ngủ. Thời gian được ở bên Lâm Trạch chẳng có mấy ngày, từng giây từng phút cô đều muốn chia nhỏ ra mà dùng cho hết.

Vừa ăn xong là cô kéo Lâm Trạch đi dạo phố, mua sắm đồ dùng cho mấy ngày tới.

Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Nghiên không chỉ đội mũ đôi với anh, còn nhét thêm hai chiếc khẩu trang vào túi: "Giờ anh cũng được coi là người của công chúng rồi đấy, nên kín đáo một chút."

Khi còn thi đấu ở Bắc Mỹ, Lâm Trạch cũng có kha khá fan hâm mộ. Họ cổ vũ anh trên sân đấu, xin chụp ảnh chung.

Tuy chưa từng được trực tiếp trải nghiệm cảm giác được hâm mộ bởi các fangirl, nhưng chỉ cần nhìn những bình luận cực kỳ trần tục nói muốn làm cái này cái kia với mình, anh cảm thấy đề xuất của Hứa Nghiên rất hợp lý.

Bình thường khi đi mua sắm với Ba Đóa, Hứa Nghiên sẽ thong thả đi dạo từng cửa hàng, thử hết kiểu này đến kiểu khác, chọn lựa kỹ càng xem món nào hợp với mình nhất.

Nhưng đi cùng Lâm Trạch thì khác hẳn. Hai người cứ như đang đi nhập hàng, nhanh gọn lẹ là được.

Đồ skincare và makeup, Hứa Nghiên lấy luôn loại mình thường dùng. Với đồ gia dụng, cô dự định sẽ đặt online, nhanh nhất một tiếng là giao tận nơi. Còn quần áo, Hứa Nghiên chọn thương hiệu mà mình thường mặc, cùng kiểu cùng màu, mỗi size lớn nhỏ lấy một chiếc, áo thun, áo nỉ và hoodie, mỗi loại một bộ.

"Anh có muốn mua đồ ngủ không?" Hứa Nghiên vội vàng thanh toán rồi quay lại hỏi Lâm Trạch đang xách túi lớn túi nhỏ.

Lâm Trạch: "Lúc ngủ anh không mặc đồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!