Chuyển ngữ: @motquadao
Khi Hứa Nghiên ngẩng đầu tiến lại gần, Lâm Trạch lập tức hiểu ra "trồng dâu tây" nghĩa là gì.
Anh tự cho là mình đã hiểu đúng.
Có lẽ là kiểu hôn ngọt ngào như trái dâu tây thơm thơm mềm mềm ấy mà.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh phát hiện có gì đó sai sai. Cô đang m*t cổ anh, như một nàng ma cà rồng xinh đẹp cắn lấy lớp da thịt trên cổ anh.
Lý trí còn nhanh hơn cả kh*** c*m đã lập tức chạy lên đại não, Lâm Trạch vội đẩy cô ra: "Không được, đây là carotid artery (động mạch cảnh), không thể m*t vào được đâu."
Hứa Nghiên bị anh đẩy bật ngồi bệt xuống đất.
Cô ngơ ngác: "Anh nói cái gì cơ?"
Lâm Trạch lấy điện thoại ra, chuyển sang tìm kiếm bằng giọng nói, thì thầm một lúc rồi giơ màn hình lên cho Hứa Nghiên xem: "Chính xác thì đây gọi là xoang động mạch cảnh. Chỗ này không thể m*t vào đâu, có thể gây tử vong đấy."
Hứa Nghiên nghi hoặc nhận lấy điện thoại, cố nhìn xem anh nói cái xoang gì. Tuy không hiểu lắm về mấy nguyên lý y học, nhưng hệ quả thì cô nhìn thấy rồi. So ảnh minh họa với vị trí cô vừa hôn anh, quả thật hơi sát "tử huyệt".
Định diễn phim tình cảm mà suýt chút nữa biến thành phim kinh dị, Hứa Nghiên vì sự liều lĩnh của bản thân mà vừa thấy sợ, vừa thở phào vì may mà Lâm Trạch biết nhiều, không thì đúng là suýt gây đại họa.
Lâm Trạch kéo cô dậy, phủi bụi trên quần giúp cô rồi hôn lên trán cô một cái.
Hứa Nghiên sợ anh hiểu lầm mình định "giết người diệt khẩu" để thừa kế tài sản của anh, vội vàng giải thích nguồn gốc "trồng dâu tây".
Hứa Nghiên: Hồi nhỏ em xem phim thần tượng, khi yêu nhau mà để lại dấu hôn lên cơ thể của đối phương thì được gọi là "trồng dâu tây"."
Lâm Trạch không muốn làm cô cụt hứng: "Em có thể trồng chỗ khác."
Hứa Nghiên nhìn quanh cổ anh, cảm thấy chỗ nào cũng nguy hiểm. Thế là cô bèn chỉ vào trán anh, bắt chước cách anh hay hôn trán cô: "Vậy thì trồng ở đây nhé."
Lâm Trạch cau mày cười: "Như vậy là trở thành Nhị Lang Thần mất rồi."
"Ỏ, anh còn biết cả Nhị Lang Thần cơ đấy?" Hứa Nghiên vỗ tay như một chú hải cẩu.
Lâm Trạch mặc cho cô trêu chọc. Dù đây là sân nhà mình, nhưng bốn phía gió lùa, còn nhìn sang được nhà hàng xóm, anh không có ý định thân mật thêm ở đây, bắt đầu thu dọn dụng cụ làm vườn vào trong nhà: "Anh đói rồi, vào nấu cơm thôi."
Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của chiếc bánh đang nướng cực kỳ hấp dẫn.
Hứa Nghiên vào bếp kiểm tra nhiệt độ, lấy bánh ra khỏi khuôn, để lên đĩa gỗ cho nguội để chuẩn bị phết kem.
Lâm Trạch đi theo sau, tay cầm chiếc loa nhỏ đặt lên tủ lạnh, kết nối bluetooth rồi bật mấy bài nhạc đồng quê êm dịu, tiếng huýt sáo như đang dạo bước giữa con đường phủ đầy lá rụng mùa thu.
Anh lấy nồi đất ra ngâm trong chậu nước rồi rửa sạch con gà nguyên con đã rã đông. Anh nhồi đầy hạt dẻ vào bụng gà, lót rau củ thành từng tầng bên dưới đáy nồi, cuối cùng đậy nắp, cho vào lò nướng, chỉnh giờ.
Nướng gà mất khoảng một tiếng rưỡi, trong thời gian đó họ có thể tranh thủ xem tivi.
Hứa Nghiên đã làm xong chiếc bánh, cô cảm giác mình phết kem không đều nên lấy bình xịt kem viền một vòng quanh mặt bánh, điểm thêm vài quả cherry, nhìn cũng khá đẹp mắt.
Cô mang bánh ra phòng ăn, vui vẻ nói với Lâm Trạch: "Chúc mừng tình yêu không biết đã đến ngày thứ bao nhiêu của chúng ta!"
Lâm Trạch cười nói okie rồi chạy đi lấy nến thơm từ trên kệ tủ giày, đốt lên để Hứa Nghiên thổi.
Hứa Nghiên: "Em ước được không?"
Lâm Trạch: "Được chứ."
Thế là Hứa Nghiên chắp tay trước ngực, thầm ước nguyện trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!