Chương 23: Ngọt ngào

Chuyển ngữ: @motquadao

Hôm nay, Hứa Nghiên mặc một chiếc áo len màu trắng xanh có họa tiết tranh sơn dầu, áo được cô sơ vin với một chiếc váy xếp ly cùng tông màu.

Dưới váy cô còn mặc thêm một chiếc quần tất mỏng màu da.

Giờ phút này, cô thà rằng mình không mặc chiếc quần tất này còn hơn, như vậy cùng lắm tình huống bây giờ sẽ chỉ coi như là có chút gợi cảm. Chứ không phải như hiện tại, đường viền quần tất như đang "phân lô" trên mông, ngoằn ngoèo gấp nếp chẳng ra đâu vào đâu, đã thế lớp vải mỏng còn nửa kín nửa hở làm lộ ra chiếc q**n l*t cotton kín đáo bên trong.

Cô xấu hổ muốn chết. Cô không muốn để lại ấn tượng trong mắt bạn trai rằng mình vừa trẻ con lại vừa nhếch nhác. Dù cô không s*x* thì cũng phải gọn gàng chứ!

Hứa Nghiên: "Thả em xuống!"

Lâm Trạch vẫn vác cô trên vai, xoay nửa vòng để đầu cô hướng về phía gương, còn anh thì quay lưng lại. Anh cười: "Không thả."

Hứa Nghiên cố gắng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, giọng run run như sắp khóc: "Em chóng mặt! Em sắp ngất rồi!"

Lá phổi này của cô đúng là quá khỏe, giọng cô rõ ràng rành rọt, thật sự chẳng có chút yếu đuối nào cả.

Lâm Trạch không tin, lại tét thêm một phát lên đùi cô: "Không thả."

Thật ra anh không đánh mạnh, vị trí cũng không quá đáng. Anh không đụng tới mông mà chỉ đánh nhẹ lên đùi cô mà thôi.

Nhưng Hứa Nghiên vẫn thấy mất mặt không chịu nổi. Cô vốn xuất thân là một diễn viên, hồi đi học đã từng học qua tất cả các kỹ năng thanh nhạc, đài từ, diễn xuất. Bây giờ muốn diễn một phân đoạn khóc lóc, bảo rơi nước mắt là nước mắt tuôn trào được ngay.

Cô khóc thút thít hơn nửa phút, Lâm Trạch lúc này như chú chó to xác đang xoay vòng đuổi theo cái đuôi của chính mình, cứ xoay một vòng lại ngó vào gương xem sắc mặt của cô.

Cuối cùng anh thấy có gì đó không ổn, bèn thả cô xuống đất, nhìn thấy gương mặt của Hứa Nghiên ướt đẫm, nước mắt vẫn còn lăn dài.

Lâm Trạch luống cuống dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô, nhưng lau mãi cũng không hết, anh càng lau nước mắt lại càng tuôn trào: "Đừng khóc mà."

Vốn dĩ Hứa Nghiên chỉ ba phần thật, bảy phần diễn. Nhưng sau khi được anh dỗ dành một hồi, nỗi tủi thân ùa lên hóa thành mười phần thật, cô òa lên khóc nức nở.

Lâm Trạch không biết phải làm sao, anh ôm ngang người cô ngồi xuống sofa, vỗ lưng an ủi: "Em đừng khóc mà, đừng khóc mà, anh sai rồi, sao lại trêu em cơ chứ."

Người học diễn xuất, ít nhiều gì cũng sẽ có chút thích diễn. Hứa Nghiên ngồi trên đùi anh khóc một trận thỏa thích rồi mới dừng lại, nước mắt lưng tròng trách móc: "Anh đánh em!"

Lâm Trạch: "Lỗi của anh."

Anh nhận lỗi thành khẩn như thế, cô chẳng còn gì để mắng nữa.

Hứa Nghiên: "Anh phải c** q**n tất của em ra rồi mới được đánh!"

Lâm Trạch: "Hả?"

Hứa Nghiên: "Xấu hổ chết đi được!"

Lâm Trạch: "Ơ…"

Lâm Trạch có chút mơ hồ, anh còn tưởng hành động của mình quá thân mật khiến Hứa Nghiên cảm thấy bị mạo phạm, giờ nghe cô nói lại giống như đang chê anh chưa đủ mạo phạm thì phải?

Anh không dám nghĩ sâu hơn, sợ nghĩ quá rồi không kiềm chế được.

Hứa Nghiên khóc xong thấy hơi khát. Cô cầm bình sữa mà mình mang theo đang được đặt trên bàn, vặn nắp núm silicon ra, ừng ực uống nửa bình nước, uống xong còn nấc một cái. Không rõ là cô nấc do khóc hay do no nước nhưng vì cái bình sữa này mà trông Hứa Nghiên chẳng khác nào nữ chính trong truyện ngôn tình đang no sữa.

Cô khóc xong thì tự tìm cho mình một lí do: "Tại em vừa mới nghỉ việc nên thấy hơi buồn, đây là công việc đầu tiên của em mà."

Lâm Trạch: "Ừm."

Không cần biết anh có tin hay không, dù sao Hứa Nghiên cũng đã dọn sẵn đường lui cho mình để chuẩn bị rời đi. Anh còn phải quay chương trình, cô không tiện ở lại lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!