Chuyển ngữ: @motquadao
Trước giờ hình như họ chưa từng nói ra chữ "yêu". Vậy mà giờ đây, Lâm Trạch lại bảo anh yêu đi yêu lại cùng một người.
Người đó đương nhiên là cô.
Khóe môi Hứa Nghiên cong lên không kiềm chế được. Cô muốn đáp lại rằng mình cũng yêu anh, nhưng lại thấy ngại ngùng không thể nói thẳng ra trước mặt, chỉ đưa tay cầm lấy ngón út của anh, khẽ nói: "Được rồi, em biết rồi mà."
Sau đó hai người mua thêm hạt giống rau và dụng cụ làm vườn, từ xẻng sắt đến cào đất, cả ủng và vòi tưới, cái gì ông chủ tiệm gợi ý họ cũng mua hết.
Hứa Nghiên kể với Lâm Trạch chuyện hồi nhỏ, mỗi lần sắp vào năm học mới đều tự nhủ sẽ học hành chăm chỉ, làm lại từ đầu. Thế là trước ngày khai giảng bố lại đưa cô đi mua ba lô, hộp bút, vở ghi và cả giấy bọc sách thật đẹp.
Hứa Nghiên: "Mẹ em lần nào cũng mắng: "Học thì kém mà đồ dùng học tập lúc nào cũng cả đống!"
"
Lâm Trạch xách mấy túi đồ trong tay: "Những cái này đều là "đồ dùng học tập" cần thiết cho việc trồng trọt mà."
Hứa Nghiên đoán là anh đang dỗ mình, nhưng ai lại không thích nghe lời nói dễ nghe chứ? Nội tâm cô thấy rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn cố chấp gây sự, muốn xem thử Lâm Trạch có thể thiên vị mình đến mức nào.
Cô kể chuyện mình năm ngoái từng lên kế hoạch giảm cân bằng cách vận động: "Em định chạy bộ buổi sáng nên đã mua hết giày thể thao, giày chạy bộ, tất thể thao, miếng bảo vệ đầu gối, băng quấn tay và vài bộ đồ thể thao. Kết quả là chạy được hai hôm thì em không dậy nổi nữa, rồi thôi luôn."
Lâm Trạch: "Thế là đúng rồi, nghỉ ngơi đầy đủ mới tốt cho sức khỏe. Ngủ đủ giấc cũng là yêu cầu bắt buộc của vận động viên bọn anh. Em có tố chất thể thao tốt đấy chứ."
Hứa Nghiên lại kể tiếp chuyện đầu năm định học bơi: "Kính bơi, mũ bơi, kẹp mũi, bịt tai, ván tập bơi, phao tay, em mua đủ cả. Thậm chí em còn tới cửa hàng chuyên dụng chọn mấy bộ dài tay, ngắn tay và cả váy bơi nữa. Kết quả là lúc đi làm thẻ, em có thử xuống nước một cái, đang là mùa xuân nên bị cảm lạnh luôn. Sau đó sợ nước lạnh, không dám đi nữa. Ván tập bơi của em còn chưa bóc seal."
Lâm Trạch: "Em chuẩn bị kỹ lưỡng thật, rất đầy đủ đấy. Lần tới nghỉ phép, anh dạy em bơi nhé."
Hứa Nghiên thao thao bất tuyệt kể đủ thứ chuyện "khởi nghiệp chưa xong đã gục ngã" của mình, còn Lâm Trạch thì lần nào cũng tìm được một điểm đáng khen trong đó để khen cô.
Thái độ "tán dương vô điều kiện" của anh khiến Hứa Nghiên bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ cô thật sự không làm gì sai ư?
Mua sắm xong, họ chuẩn bị lái xe về nhà. Điện thoại của Hứa Nghiên kết nối bluetooth với hệ thống âm thanh trên xe nhanh hơn cả điện thoại của Lâm Trạch.
Lâm Trạch: "Điện thoại em xịn thật."
Hứa Nghiên buồn cười không chịu nổi, cái gì cũng phải khen là sao chứ!
Cô mở danh sách nhạc của mình, toàn là những bản nhạc kịch Broadway kinh điển. Lâm Trạch liếc qua tên album trên màn hình, thấy ghi là "Lấy báu vật của tôi ra đây". Anh thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn đọc theo: "Hứa Nghiên, chia sẻ cho anh album "Lấy báu vật của tôi ra đây" được không?"
Hứa Nghiên chưa hiểu gì cả, cô giật mình, tưởng anh đang nói với mình điều gì "mờ ám".
Đến khi phản ứng lại kịp, vùng cổ và xương quai xanh của cô đỏ bừng cả lên. Mỗi lần cô xấu hổ đều đỏ ở những vùng đó trước, như phản ứng dị ứng vậy.
Cô chợt nhớ ra trước đây mình cũng từng cài mấy dòng mặc định "vỗ nhẹ một cái" rất kỳ quặc, vì gu hài hước tào lao vô vị của mình mà ăn năn sám hối ba giây, rồi mới chia sẻ link playlist cho Lâm Trạch
Cô không nhịn được hỏi: "Em mà hơi… tục tục một chút thì anh có thấy em không đứng đắn không?"
Lâm Trạch suy nghĩ một lát mới hiểu ý cô muốn hỏi là gì. Đợi đến khi dừng xe ở đèn đỏ, anh mới nghiêm túc quay sang nhìn cô: "Em còn từng nói muốn mặc báo để cho riêng mình anh xem mà, đừng có quên đấy."
Nói xong, hình như anh còn xấu hổ hơn cả cô, nhìn chằm chằm đèn đỏ như đang thi sát hạch lái xe.
Hứa Nghiên đúng là chưa quên cái trò đùa hôm đi đăng ký kết hôn đó, nhưng cũng đâu có định thật lòng làm thế đâu. Nhưng mà sao nhìn vẻ mặt anh cứ như thể anh đang rất trông đợi vậy?
Trong không gian yên tĩnh của xe, cả hai đều nhìn ra cửa sổ, sợ nhìn nhau là lại phì cười.
Khi hai người về đến nhà, cây trong vườn đã bị chặt hạ, nhóm công nhân đang dọn rễ cây và đắp đất.
Tạm thời bây giờ chưa thể gieo hạt ngay, Lâm Trạch dừng xe lại, hơi nhấc cằm ra hiệu với Hứa Nghiên: "Em có muốn tập lái xe một chút không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!