Chuyển ngữ: @motquadao
Trên bức tường đối diện cầu thang xoắn ốc có một khung cửa kính màu sắc rực rỡ. Ánh nắng ban chiều xuyên qua ô cửa sổ chiếu rọi vào trong, quyện vào dáng người cao lớn của Lâm Trạch một cách tự nhiên, không chút lạc lõng.
Anh chắc như đinh đóng cột nói cô cướp mất nụ hôn đầu của mình, nghe như thể là một tội trạng cực kỳ nghiêm trọng.
Hứa Nghiên gãi đầu, vừa chân thành nhưng cũng có phần mặt dày hỏi ngược lại: "Vậy phải làm sao giờ? Hay là tôi để cậu hôn lại một cái, coi như hòa nhé?"
Cô nói câu đó một cách tự nhiên không tưởng. Lâm Trạch vừa nãy còn hùng hổ đòi tính sổ mà giờ lại đột ngột đổi sắc mặt.
Anh như vừa thẹn thùng vừa tức giận, biểu cảm cực kỳ phức tạp. Cuối cùng, anh trừng mắt nhìn Hứa Nghiên, lẩm bẩm: "Chị nghĩ hay quá nhỉ."
Hứa Nghiên nhún vai: "Thế cậu chặn tôi lại làm gì?"
Lâm Trạch chẳng biết đáp sao, nét mặt lại trầm xuống, xoay người sang một bên nhường đường.
Hứa Nghiên lướt qua anh, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt. Nhưng lần này cô không dám nói "Tạm biệt" nữa, sợ rằng lỡ đâu sau này không còn dịp gặp lại, anh lại bắt bẻ bảo cô lừa anh.
Cô bước từng bước xuống cầu thang, thong thả bước ra khỏi sân biệt thự. Lúc rời đi Hứa Nghiên còn tỏ vẻ điềm tĩnh, nhưng sau khi gọi xe về đến nhà cô mới thấy toàn thân như thể bị rút cạn sức lực, cả người mềm nhũn nằm dài trên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà.
Vi diệu quá… Thế giới rộng lớn vậy mà lại gặp lại được anh sao?
"Anh em chơi khúc côn cầu siêu đỉnh luôn!" Nghĩ tới gương mặt đầy ngưỡng mộ của Tống Miểu, Hứa Nghiên lấy điện thoại ra, thử lên mạng tìm kiếm tên Lâm Trạch kèm theo từ khóa khúc côn cầu.
Quả thật có vài bài báo đưa tin, anh là một "cầu thủ nhập tịch" đã gia nhập một câu lạc bộ khúc côn cầu nổi tiếng trong nước vào tháng Sáu năm nay, đồng thời cũng đã đổi quốc tịch. Ba năm nữa anh sẽ là một trong những tuyển thủ đại diện cho đội tuyển Trung Quốc tham dự Thế vận hội Mùa Đông.
Hứa Nghiên mù tịt về khúc côn cầu, những cụm từ như "người gốc Hoa có thứ hạng cao nhất trong giải đấu NHL" cô cũng không hiểu cụ thể là như thế nào. Nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết, Lâm Trạch đúng là chơi đỉnh thật.
Thông qua các bài báo, cô còn tình cờ biết được anh học chuyên ngành Luật, không những vậy còn thi đỗ cao học ngành Quản trị dự án, nhưng lần này về nước đột xuất nên bất đắc dĩ phải nghỉ học giữa chừng.
Trong bài báo có kèm ảnh Lâm Trạch lúc đang thi đấu. Hứa Nghiên cố gắng tìm lại hình ảnh của chàng trai với nụ cười chân thành trong tiềm thức của cô năm năm trước nhưng cuối cùng lại thấy rất đỗi xa lạ.
Giờ trông anh nghiêm nghị quá, chẳng còn cười nữa.
Nghĩ tới lúc anh chặn cô trên cầu thang hồi chiều, cô còn tưởng anh sắp xách tay mình ném thẳng xuống dưới đến nơi.
Trong lúc căng thẳng, đầu óc rối bời, nói năng không biết suy nghĩ, Hứa Nghiên không hiểu nổi vì sao khi đó mình lại dám nói mấy câu như "để anh hôn lại". Như thế không biết có bị coi là đang cợt nhả với người ta không nhỉ?
Không chia sẻ được với ai về cuộc kỳ ngộ này khiến cô bức bối không thôi. May mà hôm sau Ba Đóa cũng về nhà.
Hứa Nghiên chẳng buồn mở quà cô bạn mang về cho mình, lập tức thao thao kể chuyện gặp lại Lâm Trạch.
Hứa Nghiên ngôn từ dạt dào, dùng cả hình thể diễn tả lại vô cùng sinh đ*ng t*nh huống ngày hôm đó: "Cậu ấy đứng ngay trước mặt tao, oán giận hỏi "Chị đã lừa mất nụ hôn đầu của tôi rồi, định bồi thường thế nào đây?" Aaaaa!"
"Aaaaaa!" Ba Đóa ôm chặt gối hét lên cùng cô, vừa thấy phấn khích vừa thấy nổi hết cả da gà.
Ba Đóa không chỉ là bạn cùng nhà hiện tại mà còn là bạn cùng phòng đại học của Hứa Nghiên. Năm ấy tốt nghiệp, cả bốn chị em trong phòng ký túc xá của bọn họ cùng nhau đi du lịch châu Âu.
Ba Đóa cũng từng gặp Lâm Trạch.
Dù sao thì cũng đã nhiều năm trôi qua, hai người vừa trò chuyện vừa ghép nhặt từng mảnh ký ức về mấy ngày du lịch ở Hy Lạp năm đó.
Ba Đóa kể: "Hình như là trên chuyến bay từ Athens đến Santorini ấy nhỉ? Mày ngồi ngay bên cạnh, thấy cậu chàng giống người Trung Quốc nên bắt chuyện trước… Sau đó còn nhờ người ta làm hướng dẫn viên!"
Chuẩn chuẩn chuẩn, Hứa Nghiên gật đầu như giã tỏi.
Thực ra Lâm Trạch là người gốc Hoa nhưng sinh ra tại Canada. Gia đình anh đã di cư từ đời của ông nội. Bà ngoại anh là người Hy Lạp, ngoài bà ra thì cả nhà đều là người Hoa nên anh nói được tiếng phổ thông.
Ba Đóa lại hỏi: "Cậu ta nhỏ hơn mày mấy tuổi nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!