Chuyển ngữ: @motquadao
Ban đầu Hứa Nghiên định làm món mì cá nhỏ, tối qua cô đã học theo video dạy nấu ăn cả nửa ngày, giờ mới đến công đoạn nhào bột, hai tay dính đầy bột mì khô và bột nhão.
Nhưng Lâm Trạch lại nói anh muốn hôn cô.
Và anh không chỉ nói suông, đầu anh đã cúi xuống. Hứa Nghiên nhìn gương mặt anh từng chút tiến lại gần, gần đến mức tầm nhìn mờ đi, không nhìn rõ được đôi mắt của anh nữa, theo bản năng nhắm mắt lại.
Cô cảm nhận được một cảm giác mềm mềm chạm vào môi mình.
Mùa thu khô hanh, rất dễ sinh tĩnh điện. Hứa Nghiên không biết tóc mình có bị dựng đứng lên như hoa bồ công anh không, giống như lúc cô cởi áo len, tóc cũng bay theo áo…
Chắc là không đâu.
Nhưng cảm giác tê tê ngọt ngào thấm từ môi đến tận tim này, nếu không phải điện giật thì là gì?
Cô có chút ngẩn ngơ, đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở to. Đột nhiên cô rất muốn nhìn thấy gương mặt của Lâm Trạch.
Thế là cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, đẩy anh ra.
"Hửm?" Lâm Trạch mở to mắt nhìn cô, khẽ hừ một tiếng đầy nghi hoặc.
Tách nhau ra một khoảng cô mới nhìn rõ gương mặt anh. Cô từng thấy vẻ lạnh nhạt của anh, từng thấy anh cười tươi rạng rỡ, từng thấy dáng vẻ đáng yêu khi anh ngượng ngùng gọi tên cô.
Nhưng bây giờ, cô nhìn thấy một phiên bản Lâm Trạch khác mà mình chưa từng thấy. Nói sao nhỉ, đại khái là ba phần lạnh nhạt, ba phần châm chọc, bốn phần lơ đãng như trong truyền thuyết.
Tóm lại, dù là gì đi nữa thì cũng không phải là dáng vẻ cuồng nhiệt chìm đắm trong d*c v*ng. Cô nói với anh: "Trông anh cứ như nhân vật phản diện ấy."
Lâm Trạch cúi đầu lâu quá nên thấy có chút mỏi. Anh giữ lấy eo cô, bế cô lên như nhổ hành trên ruộng khô, đặt cô ngồi lên bàn bếp, nhìn vào mắt cô hỏi: "Ý gì đấy?"
Câu trả lời của Hứa Nghiên nghe như muốn kiếm chuyện: "Tại sao anh trông cứ như không thích hôn em vậy?"
Lâm Trạch vẫn để tay ở eo cô, không chấp nhận lời cáo buộc vô lý ấy: "Cô Hứa này, em cắt ngang niềm vui của anh chỉ để nói câu này thôi hả? Anh có thể kiện em tội phỉ báng không?"
Eo là nơi cô rất dễ bị nhột. Lâm Trạch vừa véo một cái, cô lập tức bật cười không kiềm được.
Hứa Nghiên cố né bàn tay anh nhưng anh không cho cô trốn, còn nhéo thêm mấy cái nữa, đến khi cô cười ch** n**c mắt thì anh lại tiếp tục hôn cô.
Nhân lúc cô đang há miệng cười, anh lập tức tiến quân thần tốc m*t lấy đầu lưỡi cô.
Cô né, cắn anh, anh lại nhéo eo cô.
Hứa Nghiên cười đến mức không còn sức lực, hai tay vòng qua cổ anh, dù đang ngồi trên bàn nhưng vẫn thấp hơn anh một chút. Cô ngẩng đầu hôn anh.
Mọi thứ xung quanh như tan biến, tựa như chỉ còn họ trong căn phòng trống trơn bốn bề là tường trắng.
Mãi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên.
Lâm Trạch nghe thấy trước, anh buông Hứa Nghiên ra, nhưng cô vẫn mơ màng muốn hôn tiếp.
Lâm Trạch khẽ bật cười: "Có người tới."
Một câu nói kéo lý trí của Hứa Nghiên trở lại, cô ngượng ngùng đẩy anh ra, nhảy xuống khỏi bàn bếp, xoay người đi rửa tay.
Lâm Trạch ra mở cửa. Người bấm chuông là người thợ mà anh gọi đến để sửa sang lại vườn tược. Anh muốn cùng Hứa Nghiên cải tạo lại khu vườn.
Xác nhận phạm vi thi công xong, người thợ bắt đầu làm việc. Lâm Trạch quay vào trong nhà giúp cô nấu cơm.
Món mì cá nhỏ của Hứa Nghiên đã được cán bột xong, cô đang chuẩn bị tạo hình phần đuôi cá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!