Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên cất chìa khóa vào túi xách, không tiếp tục tham quan phòng ốc nữa.
Đêm qua cô ngủ quá muộn nên bây giờ thấy mệt rã rời. Cô ngồi xuống sofa, tựa lưng nghỉ ngơi.
Cô thấy Lâm Trạch đã sắp xếp xong nguyên liệu nấu ăn, phân loại rau củ thừa cất vào ngăn mát tủ lạnh rồi xoay người vào bếp nấu cơm.
Vì anh quay lưng lại với phòng khách nên Hứa Nghiên dứt khoát nằm luôn lên sofa. Từ góc này, qua cánh cửa kéo bằng kính trong suốt, cô có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong bếp.
Đột nhiên cô thấy đề nghị kết hôn của Lâm Trạch thật ra cũng khá ổn đấy chứ. Bởi vì lúc này, khi nằm ở đây, cô mới cảm nhận được sự thư giãn mà trước giờ chưa từng có trong mối quan hệ của họ.
Trong bếp không có điều hòa mà cửa lại đóng kín nên chắc hẳn rất nóng. Cô thấy Lâm Trạch dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán.
Hứa Nghiên lớn tiếng gọi tên anh.
Cô gọi hai tiếng, Lâm Trạch kéo cửa kính, thò đầu ra hỏi: "Em gọi anh à?"
Tiếng máy hút mùi rầm rì vang ra từ căn bếp, rất ồn ào.
Hứa Nghiên vẫy vẫy tay: "Anh lại đây một chút."
Lâm Trạch đang cầm một bó cần tây vừa rửa sạch, nghe cô nói vậy thì mang cả bó qua: "Sao vậy?"
Hứa Nghiên thấy vài giọt mồ hôi nơi chân tóc anh: "Anh không thấy nóng à?"
Lâm Trạch: "Cũng tạm."
Hứa Nghiên "chậc" một tiếng: "Anh rõ ràng nóng thấy rõ còn gì, không sao đâu, có thể cởi áo sơ mi ra mà."
Lâm Trạch cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người, lại nhìn cô, hình như anh nhớ đến chuyện cô từng nói thích cơ bụng mình, có vẻ hơi hiểu lầm, "ồ" một tiếng.
Anh đưa cần tây cho Hứa Nghiên cầm họ, rồi đứng ngay trước mặt cô, tháo cúc áo, cởi áo sơ mi ra vắt lên tay vịn ghế sofa. Sau đó anh nhận lại cần tây, quay vào bếp tiếp tục nấu ăn.
Giờ thì qua lớp cửa kính, thứ Hứa Nghiên thấy là hình ảnh rõ nét hơn của Lâm Trạch, cô đang nín thở cũng phải thở phào một hơi.
Thư giãn quá đi mất!
Qua cánh cửa bếp, cô chụp lại góc nghiêng của Lâm Trạch khi đang thái thịt rồi dùng tấm hình đó làm ảnh khóa màn hình. Cô đang từ từ mở khóa từng niềm vui một của một người phụ nữ đã kết hôn.
Hai tay Hứa Nghiên cầm điện thoại đặt lên bụng, mắt dán vào trai đẹp một hồi, rồi vì mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc Lâm Trạch bưng từng đĩa đồ ăn ra, thấy Hứa Nghiên đang nghiêng người gối đầu lên tay mình nằm ngủ trên sofa, anh thấy hơi áy náy vì nấu bữa này mất nhiều thời gian quá.
Anh lấy chiếc áo sơ mi mình vừa để trên sofa đắp lên bụng cô, bày biện xong đồ ăn thì vào phòng tắm tắm nhanh một cái.
Khi anh sấy khô tóc đi ra, Hứa Nghiên đã tỉnh dậy. Cô ngồi bên bàn ăn, cúi người chụp hình đồ ăn.
"Em dậy rồi à." Lâm Trạch kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi cùng một bên với cô.
Hứa Nghiên đặt điện thoại xuống nhìn anh. Anh đã thay quần áo, áo phông trắng và quần thể thao xanh lam, trông cực kỳ tươi sáng.
Đột nhiên cô cảm thấy hai người ngồi sát nhau quá. Nhìn anh không mặc áo cô còn chẳng thấy ngại, mà giờ anh mặc kín bưng ngồi bên cạnh cô lại chẳng dám nhìn.
Hứa Nghiên cầm đũa lên, hướng tới món salad tôm xoài: "Em bị đồ ăn anh làm đánh thức đó."
Lâm Trạch mở nắp nồi đất múc cháo cho cô. Đây là cháo đậu đỏ, yến mạch và sữa tươi, tuy không cho đường nhưng thơm ngọt vị gạo, "Vậy thì ăn nhiều một chút nhé."
Đây là lần đầu tiên Hứa Nghiên thấy Lâm Trạch ăn uống hào hứng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!