Chuyển ngữ: @motquadao
Lâm Trạch thật sự không thể chờ được tới kỳ nghỉ tiếp theo. Anh xin nghỉ một ngày ở đội, sáng sớm hôm sau đã đến đón Hứa Nghiên đi đăng ký kết hôn.
Anh cũng có hộ khẩu Trung Quốc, các giấy tờ cần thiết đều do anh tự giữ. Trước khi ra khỏi nhà, bà Hy Á thấy trang phục của anh chẳng giống như đi tập luyện nên hỏi anh định đi đâu.
Anh đã hứa với Hứa Nghiên tạm thời giữ kín chuyện này, "kể cả với người trong nhà", nên không thể chia sẻ tin vui này với mẹ mình, chỉ đành đáp: "Con tới một buổi hẹn hò tuyệt vời."
Hy Á "Woa" một tiếng. Bà hái vài bông hoa tươi mới tỉa, xé vài trang tạp chí gói quanh cành hoa rồi dùng dây ruy băng tím bình thường bà vẫn dùng để buộc tóc đang đeo trên cổ tay buộc lại, đưa cho Lâm Trạch: "Đi hẹn hò thì sao có thể thiếu hoa tươi được?"
Lâm Trạch nhận lấy, nói cảm ơn: "Cô ấy chắc chắn sẽ rất vui."
Quả thực Hứa Nghiên rất thích, chỉ là cô không ngờ bó hoa ấy lại do mẹ Lâm Trạch tự tay gói. Cô tưởng là anh mua trên đường.
Vốn dĩ ban đầu cô mặc áo sơ mi trắng, vì trong ấn tượng của cô, người ta hay mặc đồ trắng khi đi đăng ký kết hôn. Nhưng sau khi thấy Lâm Trạch mặc một chiếc sơ mi màu xanh denim, cô liền chạy về thay một chiếc váy liền denim cùng màu.
Cô hỏi anh một câu thừa thãi: "Em mặc bộ này có đẹp không?"
Lâm Trạch gật đầu: "Đẹp lắm."
Hứa Nghiên cười anh: "Dù em có mặc tờ báo bọc hoa này thì anh cũng thấy đẹp phải không?"
Có vẻ Lâm Trạch thật sự tưởng tưởng đến cảnh tượng đó, hai tai anh đỏ bừng, lúc lái xe còn liếc nhìn cô một cái: "Không đâu."
Hứa Nghiên chỉ trêu anh thôi nhưng thấy anh nghiêm túc như vậy khiến cô càng muốn nghịch ngợm: "Chỉ mặc cho anh xem thôi cũng không được à?"
"Hứa Nghiên!" Lâm Trạch biết cô cố ý, thẹn quá hóa giận than một câu: "Anh đang lái xe đó."
"Được rồi được rồi." Hứa Nghiên không chọc anh nữa, sao da mặt anh lại mỏng thế không biết.
Họ tới văn phòng đăng ký kết hôn. Thời gian làm thủ tục rất ngắn, nhưng thời gian xếp hàng lại rất lâu.
Hứa Nghiên bắt đầu sốt ruột trong khi Lâm Trạch thì cực kỳ kiên nhẫn. Sự nóng lòng của anh chỉ đến từ sự do dự của cô. Mà giờ cô đã chịu đi cùng anh tới đây thì anh chẳng còn gì bận lòng nữa.
Anh trò chuyện với Hứa Nghiên để làm cô phân tâm: "Em muốn giữ chuyện này chỉ là bí mật giữa hai chúng mình thôi hả? Dù có người hỏi cũng không được nói thật sao?"
Tối qua, sau khi Hứa Nghiên đồng ý kết hôn vớ anh, họ đã nói về vấn đề này tới tận nửa đêm.
Thực ra Hứa Nghiên chưa nghĩ kỹ. Cô chỉ cảm thấy kết hôn là một chuyện rất phiền phức, mà sự phiền phức ấy nằm ở các mối quan hệ xã hội. Cô cho rằng việc đi đăng ký kết hôn với Lâm Trạch là một hành động bốc đồng nhưng lãng mạn, nhưng cô không muốn phải giải thích với những người quan tâm tới chuyện kết hôn của mình lý do vì sao lại kết hôn chớp nhoáng như vậy.
Cô nói: "Chẳng phải anh bảo chỉ cần một thứ đảm bảo cho mối quan hệ này thôi sao, chúng mình vẫn có thể giới thiệu với mọi người là người yêu của nhau mà, lâu dần rồi ai cũng sẽ biết thôi."
Không cần một thời điểm công khai rõ ràng, chỉ cần thời gian trôi qua mà họ vẫn bên nhau thì tổ chức đám cưới cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến khả năng có thể "ly hôn", Hứa Nghiên lại hỏi Lâm Trạch: "Chúng mình không cần làm thỏa thuận tiền hôn nhân sao? Nếu chia tay thì sẽ chia tài sản thế nào?"
Giữa hai người họ, nhìn kiểu nào cũng thấy Lâm Trạch là người có nhiều tài sản hơn. Dù có lỡ ly hôn thì người thiệt cũng không phải là Hứa Nghiên.
Lâm Trạch không hứa sẽ không ly hôn. Anh đã nghĩ về vấn đề này: "Anh chắc chắn em là người anh muốn kết hôn cùng. Nếu chúng mình không thể cùng nhau đi hết cuộc đời, đến lúc đó, chúng mình sẽ thỏa thuận trong hòa bình."
Anh còn nói thêm: "Anh mà có cơm ăn thì em đừng hòng có canh mà húp."
Hứa Nghiên không biết anh học ở đâu mấy câu hài hước kiểu này, nhưng ý tứ thì cô hiểu được. Có lẽ vì khác biệt văn hóa, anh thực sự xem hôn nhân chỉ đơn thuần là hôn nhân, không kèm theo bất kỳ vấn đề ràng buộc nào.
Anh đã nghĩ đơn giản như vậy, cô cũng chẳng cần lo chuyện tài sản thay anh nữa.
Trò chuyện lan man một hồi, thời gian chờ đợi cũng không còn lâu nữa.
Lúc ngồi trong phòng đăng ký, Hứa Nghiên có chút hoảng hốt, thực sự không nghe rõ nhân viên nói gì. Chỉ đến khi người ta hỏi cô có tự nguyện không, cô mới ngốc nghếch đáp một câu: "Tôi đồng ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!