Chương 11: Xác nhận mối quan hệ

Chuyển ngữ: @motquadao

Câu hỏi của Hứa Nghiên khiến Lâm Trạch sững người một lúc. Vừa lúc đó thang máy đến tầng một, cả hai cùng tiến vào, đứng cách nhau một khoảng không xa không gần.

Thang máy đi lên, dừng ở khu vực nhà hàng ở tầng 3. Một nhóm khách vừa dùng bữa xong bước vào, lượng khách khá đông nên có người phải chen chúc đứng giữa hai người họ.

Hứa Nghiên cúi đầu tránh sang một bên, cố gắng không tiếp xúc với người lạ.

Cổ tay cô bất ngờ bị ai đó nắm lấy.

Là Lâm Trạch.

Lâm Trạch kéo cô lại gần, nhờ lợi thế hình thể, anh chỉ nói một câu "xin nhường đường", rồi dễ dàng vượt qua người đứng giữa, chuyển sang đứng bên cạnh Hứa Nghiên.

Anh đã ở ngay cạnh rồi nhưng vẫn không buông tay cô ra.

Hứa Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang nhìn thẳng phía trước, biểu cảm như một chính nhân quân tử.

Cô lại cúi đầu nhìn tay anh, rút tay mình ra. Anh không ngăn hành động của cô lại, buông tay mình ra để tay cô rời đi.

Nhưng cô không có ý định rời đi, mà chỉ muốn rút cổ tay ra để nắm tay anh bằng chính tay mình.

Lúc từ chợ sáng trở về, cô là người nắm tay anh, lòng bàn tay anh khi ấy mở ra, bị cô dắt đi như búp bê.

Còn bây giờ ngón tay anh đã khép lại, bọc bàn tay nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay mình.

Anh cúi đầu nhìn cô, nói một câu mà chỉ hai người mới hiểu: "Hẹn."

Cô nghe thấy vậy thì tiến lại gần anh hơn, chân cũng nép sát vào chân anh, ngẩng đầu nhìn anh cười tươi như hoa.

Lâm Trạch vẫn chăm chú nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì. Nhưng khi quay đầu sang một bên nhìn số tầng trên bảng điện tử, khóe môi anh không kìm được mà cong lên.

Hứa Nghiên ở tầng thấp hơn anh, đáng lẽ cô tới phòng mình trước nhưng cô không muốn buông tay, định cùng anh lên tầng rồi mới xuống sau.

Kết quả là thang máy lên tận tới tầng 30, khách ở tầng đó đã ra ngoài hết, chỉ còn lại hai người họ vẫn nắm tay nhau đứng đó.

Hứa Nghiên phát hiện ra có gì đó sai sai, hỏi: "…Anh ở tầng mấy vậy?"

Lâm Trạch: "26."

Hứa Nghiên bấm tầng 26 và tầng cô ở: "Em ở tầng 19."

Lâm Trạch: "Ừm."

Trong lúc hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến tầng 26. Hứa Nghiên chủ động buông tay ra trước: "Anh đi làm việc đi, gặp lại ở Bắc Thành nhé."

"Được." Lâm Trạch bước ra khỏi thang máy, quay đầu lại nhìn cửa thang đóng lại, thấy hình bóng cô dần khuất sau khe cửa.

Anh như nhớ ra điều gì, vội vàng nhấn nút xuống. Thế nhưng thang đã đi rồi, thang bên cạnh thì vẫn dừng ở tầng khác, lên chậm hơn.

Lâm Trạch nhìn bảng chỉ dẫn cầu thang thoát hiểm bên cạnh, sải bước kéo cửa ra, lao xuống cầu thang.

Nếu là trong phim điện ảnh của Thành Long, chắc lúc này anh đã bám lấy lan can nhảy qua từng tầng như khỉ.

Nhưng đây không phải là phim, anh chỉ là một vận động viên có sức bật tốt, nên chỉ có thể chạy băng băng xuống bảy tầng lầu.

Bây giờ vẫn đang là giờ cao điểm, lượng người sử dụng thang máy xuống tầng 3 ăn sáng rất  đông, tầng nào thang máy cũng dừng lại khiến thời gian kéo dài. Cuối cùng, Lâm Trạch thậm chí còn đến tầng 19 trước cả Hứa Nghiên.

Hứa Nghiên bước ra, thấy anh đứng ở cửa thì hoảng hốt, tưởng mình hoa mắt, còn ngẩng đầu xác nhận lại số tầng, mở to mắt: "Anh biết dùng phép thuật à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!