Chuyển ngữ: @motquadao
Lại là một mùa hè rực rỡ. Sau vài trận mưa lớn, bầu trời Bắc Thành trong xanh không một gợn mây trắng.
Không khí chẳng dễ chịu hay mát mẻ chút nào. Nếu có thể lựa chọn, chẳng ai muốn ra đường lúc này.
Trong lòng Hứa Nghiên đang hối hận không dưới trăm lần vì đã dễ dàng đồng ý lời nhờ vả của cô bạn cùng phòng Ba Đóa, thay cô ấy đi dạy gia sư hai buổi piano.
Địa điểm học ngay tại nhà của học sinh, là một cô bé mười tuổi. Ba Đóa nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng bạn học sinh nhỏ này vừa có thiên phú, vừa có thái độ học rất tốt nên Hứa Nghiên nhất định phải dạy hết mình, đừng có qua loa.
"Mày mà dạy qua loa thì nhà tài trợ vàng này sẽ fire tao luôn đấy!" Ba Đóa chắp tay qua video, khẩn cầu Hứa Nghiên dốc sức dốc lòng.
Hứa Nghiên vừa bôi kem dưỡng da, vừa uể oải trả lời qua màn hình: "Ngoài trời hôm nay 36 độ, tao mà bước ra khỏi cửa là tự fire (*) mình luôn rồi."
(*) Fire trong câu của Ba Đóa có nghĩa là sa thải, fire trong câu của Hứa Nghiên là bốc hỏa.
"Gọi xe đi gọi xe đi! Này cô kia, cô mà để chân chạm đất thì đừng có trách tôi đấy nhé!" Ba Đóa còn giơ cả mấy chiếc túi xách mới mua khoe với cô, bắt cô chọn màu mình thích.
Hứa Nghiên đóng nắp hộp kem dưỡng lại, nhìn đồng hồ rồi thôi không tám chuyện nữa. Cô thay váy, chuẩn bị ra ngoài dạy học.
Vì học sinh là trẻ con nên cô không trang điểm cầu kỳ, chỉ thoa kem chống nắng và son dưỡng rồi ra khỏi nhà.
Nhà cô bé nằm trong khu biệt thự vùng ngoại ô. Sau khi xuống taxi, Hứa Nghiên đứng trước cửa nhà, giơ tay che nắng, ngẩng đầu nhìn quanh khuôn viên bề thế trước mắt. Bảo sao Ba Đóa lại coi trọng khách hàng này như vậy, nhìn nhà người ta thôi cũng thấy mức thù lao sẽ rất hào phóng.
Nắng gắt chiếu một lúc đã khiến da tay thấy nóng rát, cô vội vàng bước nhanh tới nhấn chuông cửa. Một dì giúp việc ra đón tiếp và dẫn cô vào phòng khách.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ có một người phụ nữ trung niên trông rất trẻ trung đang ngồi trên sofa đọc tạp chí, có vẻ đây là mẹ của cô bé học đàn hôm nay.
Nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu lên, nhàn nhạt gật đầu chào Hứa Nghiên.
Bà mặc sườn xám, mái tóc xoăn sóng buông bên vai, mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng ngũ quan sắc nét như nữ thần Hy Lạp. Tuy Hứa Nghiên vô cùng choáng ngợp trước vẻ đẹp của bà, nhưng cô thấy vẻ đẹp ấy không hề tạo ra cảm giác áp bức mà ngược lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ gần gũi.
Là một cảm giác rất đỗi quen thuộc, tựa như đã gặp nhau ở kiếp trước vậy.
"Cô giáo, phòng piano ở bên này." Giọng của dì giúp việc kéo Hứa Nghiên ra khỏi dòng suy nghĩ, dì dẫn Hứa Nghiên tới phòng học.
Lúc đến thì vô cùng bình thản, vậy mà bây giờ Hứa Nghiên bỗng cảm thấy có chút hồi hộp.
Có thể là do không gian trong nhà quá yên tĩnh trong một buổi trưa oi ả, có thể là do khí chất đặc biệt của nữ chủ nhân của nơi này khiến cô thấy như lạc vào một giấc mộng cũ, hoặc cũng có thể là do phong cách cổ điển của ngôi nhà khiến cô liên tưởng đến các bộ phim xuyên không.
Đầu óc cứ nghĩ lan man, mãi đến khi bước vào phòng đàn, thấy cô bé đang tự luyện tập, cô mới nhẹ nhõm phần nào.
Cô bé không phải là một tiểu thư nhà giàu kiêu căng mà rất lễ phép đứng dậy chào:
"Em chào cô ạ, em là Tống Miểu. Cô Đóa Nhi có nói cô sẽ dạy em hai buổi, mình bắt đầu ôn lại bài nhé."
Đây là một đứa trẻ vừa lễ phép vừa thông minh, Hứa Nghiên đứng cạnh bé mà vừa vui vừa ngán ngẩm nghĩ, dạy cô bé này thích hơn dạy mấy anh chàng thực tập sinh ngốc nghếch ở công ty nhiều.
Buổi học diễn ra rất suôn sẻ. Một tiếng rưỡi trôi qua lúc nào không hay.
Tống Miểu lắng tai nghe động tĩnh ngoài hành lang, đột nhiên vui vẻ nói với Hứa Nghiên: "Anh trai em về rồi!"
Hứa Nghiên tắt máy đếm nhịp, cũng không hỏi thêm chuyện anh em nhà cô bé. Cô đeo túi lên vai, mỉm cười nói với Tống Miểu: "Vậy mình tan học nhé, em đi chơi với anh trai đi."
Cô cùng Tống Miểu ra khỏi phòng piano, xuống lầu. Phòng khách lúc này có hai chiếc vali lớn, mẹ của Tống Miểu đang chỉ đạo hai người giúp việc sắp xếp, biểu cảm cũng sinh động hơn lúc đầu nhiều.
Hứa Nghiên không thấy chủ nhân của hai chiếc vali đâu, sợ làm phiền gia đình nên vội chào tạm biệt rồi ra cửa thay giày ra về.
Cô không hề hay biết có người đang đứng ở tầng hai nhìn theo bóng cô rời đi. Mãi đến khi cô lên xe taxi, cánh cửa sổ kia mới khép lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!