Chương 5: (Vô Đề)

Chưa kịp làm gì cô thì y như rằng cô la toáng lên rồi giẫy giụa đủ kiểu. Anh phì cười buông cô ra rồi nhìn cô.

\

- Em đâu phải cá thiếu nước sao giẫy dữ thế?

\

- Đồ biến thái! Chú muốn tới vậy thì tự mà tìm cách giải quyết chứ đừng có đè tôi ra! Đúng là trâu già!

\

- Ý em là tôi nên tìm một người phụ nữ nào đó?\_ Anh khép nhẹ mi mắt liếc nhìn cô đầy nham hiểm.

Cô bỗng ngây người và cảm thấy khó chịu khi nghe anh nói vậy nhưng miệng vẫn không chịu thua:

\

- Tùy chú thôi! Tôi không bận tâm tới việc của chú!

\

- Em chắc chứ!

\

- Dĩ nhiên! \_ Cô nghênh mặt.

\

- Vậy thì được thôi!\_Anh chậm rãi kéo dài từng chữ.

Tại trường đại học T.A.....

Bọn con gái trong lớp vây quanh bàn của cô hỏi tới tấp:

\

- Hôm giao lưu mày được thầy Khắc Du nắm tay dẫn xuống sân khấu luôn chứ! Ganh tị quá đi!

\

- Tao thấy bình thường, có gì đáng ganh tị! \_ Cô đáp tỉnh bơ.

\

- Biết bao nhiêu đứa ước được như mày mà không được! Đúng là ngốc!

Một đứa khác mơ mộng:

\

- Nếu tao biết thầy sẽ giải cứu học trò như vậy thì hôm đó tao đã xung phong lên sân khấu rồi! Biết đâu sẽ được nắm tay thầy...

\

- Mà lúc đó tụi tao thấy thầy đưa mày vô phòng học, hai người có nói gì với nhau không? \_ Đám con gái nhìn cô ra vẻ dò xét.

\

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!