Chương 27: (Vô Đề)

Câu nói "dịu dàng" từ anh khiến cô nhớ đến đêm cô bị anh "hành hạ" mà không khỏi rùng mình, cô ngước nhìn anh, vẻ mặt có chút lo sợ nhưng vẫn lời nói vẫn rất mạnh mẽ:

\

- Chú làm sao "ăn" em ở đây được ? Có gì phải sợ chứ ?

Anh mỉm cười ra vẻ tự tin nhìn cô :

\

- Bây giờ không được thì khi về nhà em cũng phải trả nợ cho anh thôi. Lần trước anh đã tha cho em một lần rồi.

\

- Sao mấy chuyện này chú nhớ dai quá vậy ?

\

- Vì anh là đàn ông!

Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi hình như nhận ra điều gì đó, cô bất mãn nhìn anh:

\

- Vậy chẳng phải dù có kêu chú bằng "anh" hay không thì em vẫn bị "ăn sao"?

\

- Chính xác!\_ Anh thích thú nhìn cô.

Cô chu mỏ đáng yêu nhìn anh, mày đẹp có hơi nhíu lại:

\

- Chú không công bằng!

Anh xoa đầu cô mỉm cười ngọt ngào:

\

- Em cũng đâu có công bằng với anh ?

\

-Em không công bằng chuyện gì ?\_ Cô thắc mắc hỏi anh.

\

- Có ai gọi chồng mình bằng chú như em không ?

\

- Chuyện đó... em...\_ Cô ngập ngừng.

\

- Em không biện minh được ? \_ Anh đắc ý nhìn cô.

Cô biết không thể nói lại anh nên bèn lãng sang chuyện khác. Cô ngước nhìn lên bầu trời rời quay sang cười tươi rói với anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!