Hành động của cô khiến trái tim anh cảm thấy ấm áp vô cùng, anh mỉm cười ngọt ngào rồi hôn lên tóc cô:
\
- Em không làm gì sai cả, vì em không muốn hôn nhân ép buộc nên em như vậy cũng đúng thôi... em không cần phải xin lỗi...
\
- Nhưng hết lần này đến lần khác lúc nào em cũng làm thầy không vui, làm thầy bực tức!
\
- Em ngốc quá! Đúng là nhiều lúc em làm thầy rất tức giận... nhưng cuộc sống của thầy... không thể thiếu em.
Cô đối mặt nhìn anh, anh đưa tay lau hai hàng nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô. Nhìn môi anh đang rướm máu, cô khẽ đưa tay sờ vào vết thương do chính cô gây ra cho anh, anh có chút nhăn mặt khi cô chạm vào:
\
- Thầy... đau lắm hả ?
\
- Thầy không đau.
\
- Rõ ràng là đau mà còn chối, lúc nãy em cắn hết sức luôn mà! \_ Cô khẽ cười.
\
- Em hay lắm, còn cười được nữa chứ! Lát nữa bước ra ngoài, có ai hỏi thầy không biết trả lời sao đây nè!
\
- Thì nói là tại vấp ngã...
\
- Em nghĩ ai cũng là con nít ?
\
- Vậy thì...
Cô lấy ra một chiếc khẩu trang màu hồng với vẻ mặt ngây thơ trong sáng và giọng nói dịu dàng đưa cho anh:
\
- Vậy thầy đeo khẩu trang đi! Sẽ không ai thấy, mà không thấy thì người ta sẽ không hỏi!
Anh ngạc nhiên nhìn cô, anh không ngờ chuyện như vậy mà cô có thể nghĩ ra được:
\
- Chuyện vậy mà em cũng làm được!
\
- Sao vậy ? Em thấy ổn lắm mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!