Thấy anh im lặng không trả lời, cô buông áo anh ra rồi nằm xuống giường ngủ không thèm năn nỉ nữa. Anh nhận thấy phía sau im ắng quá nên xoay người lại nhìn thì thấy cô đã nhắm mắt nằm ngủ, anh nhíu mày nghĩ thầm: "\
- Đã năn nỉ rồi sao em không năn nỉ cho tới chứ, mới đó đã bỏ đi ngủ!".
Anh nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, đây cũng chỉ là lần thứ hai từ lúc hai người cưới nhau mà anh có thể ôm lấy cô khi cô ngủ.
\
- Đang cúp điện mà chú ôm như vậy sao em ngủ được! \_ Cô ngước mắt nhìn anh.
\
- Anh vẫn ngủ được mà! \_ Anh cười thích thú.
\
- Buông em ra đi! Nóng muốn chết! \_ Cô đẩy nhẹ anh ra.
\
- Em đừng có mơ! Coi như đây là hình phạt của em!
\
- Hình phạt gì chứ ? Em có làm gì đâu!
\
- Đòi ly hôn! Không gọi chú bằng anh... Và còn rất rất nhiều tội khác từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ!
\
- Không ngờ chú thù dai tới vậy! Nhưng đừng có lấy mấy cái đó làm lý do! Bỏ ra nhanh lên!
\
- Em ngoan thì im lặng mà ngủ đi! Em bị đau chân nên anh mới tha cho em đó nếu không nãy giờ anh đã...
\
- Đã gì! \_ Cô híp nhẹ mí mắt nhìn anh.
\
- À... không... không có gì hết! Anh chỉ muốn nói là anh đã không hết giận em nhanh như vậy thôi! \_ Anh biện minh.
\
- Ồ! Vậy đó hả! \_ Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
\
- Đúng rồi! Chứ em nghĩ là chuyện gì chứ ?
\
- Có nghĩ gì đâu! Em ngủ đây!
Anh mỉm cười ôm chặt lấy cô, hôn lên môi cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!