Sau khi nó trở về để thay đồ, chuẩn bị đi ăn tối vs mấy hotboy. HA sẽ đến đón nó thế nên trong thời gian chờ đợi nó lấy phone gọi ama nó.
Trên con đường vắng lặng ít ng qua lại, HA thấy 1 bọn con trai đang vây quanh 1 cô gái....
-" mấy ng đang làm trò gì thế?HA mở miệng hỏi. -ko liên quan đến m, biến ấy a làm việc
"1 tên trong nó lên tiếng rồi quay sang chạm lên khuôn mặt cô bé ấy. HA thấy cô bé đang nấc nghẹn, cô bé run sợ và khóc, HA đành phải anh hùng cứu mỹ nhân 1 lần vậy. HA leo xuống xe rồi cho tên đầu đàn 1 đấm, thế là họ đánh nhau. Sau 5' choảng qua, choảng lại với 5 thằng, HA đã cho bọn nó đo ván. Cái mặt hoà quyện vs cái mặt đường hết, vốn cậu ấy là tay karate tam đẳng rồi mà, mấy thằng nhãi này ăn thua gì. -" cô bé ko sao chứ?
"HA chạy lại đỡ cô bé, cậu hơi choáng vì vẻ đẹp sắc nước hương trời ấy.1 cô bé vs chiếc váy trắng dễ thương, hai má hồng hồng, đôi môi đỏ mọng như trái cherry đang mấp máy như muốn nói gì, và đôi mắt ươn ướt nước nên làm cho đôi mắt long lanh hơn. HA thực sự đã bị vẻ đẹp ngàn cân ấy đè lên mình, trông cô bé đáng yêu hơn nó rất nhiều( nhà giàu mà lị) -" cảm ơn anh!
"cô bé nãy h mới nói ra đc 1 câu. -" ko sao! mà cô bé đi đâu mà lạc cha mẹ thế này? con gái đi 1 mình ko tốt đâu
"HA quan tâm, thêm chút chọc ghẹo. -" e trốn a trai đi chơi nên thế này đấy ạ
"cô bé tl thành thật. Rồi HA và cô bé làm quen nhau từ đó. HA quên luôn ch đến đón nó đi ăn tối mà đang mải mê say sưa dắt cô bé mới quen đi ăn vì cô bé kêu đói. Cả tối hôm ấy HA làm nó đói meo chờ, nó hận HA vì ko đến đón nó. Thế là 1 thời gian gắn thôi HA đã làm quen đc cô bé, vậy mà cậu lại quên ko hỏi nhà ở đâu.( ngố ***) Còn nó, sau khi ko ai đón rước đi ăn, nó phải nấu mì gói ăn tạm vì mấy ngày nay chị nó đưa cháu nó về bà ngoại. -----sáng, tại caffe Night---- -"Cho HA xin lỗi đi mà H, tại hôm qua HA phải cứu ng mà
"HA đang năn nỉ nó tha lỗi. -" Cứu ng cái đầu cậu, mải đi chơi vs cô nào quên mất bạn bè mà.... huhu.... HA dám để đói tui nè, tui sẽ méc 2 a trai kia cho coi
"nó làm bộ khóc như con nít ế. -" đừng mà H, tại hôm qua, trên đường qua nhà H.... blah.... blah....
"thế là HA kể đầu đuôi câu ch cho nó nghe. Nó chỉ biết gật đầu lia lịa về cậu ch * anh hùng cứu mỹ nhân* của anh trai hờ mình mà ko ngớt khen ngợi có ông anh trai super tài giỏi. -" H chỉ HA làm cupcake đi nhé! bởi vì cô bé ấy thích ăn! HA muốn có dịp tự tay làm cho cô bé
"HA lại cảm nắng thêm lần nữa rồi đấy nhưng nó mong lần này HA sẽ tìm thấy t/y thực sự từ cô bé ấy nên đã gật đầu nhận đệ tử. Cả buổi trưa nó vật lộn với HA trong bếp chỉ để dậy cái món cupcake dễ ợt đó nhưng khổ nỗi cậu ý là công tử bột nên nhão lắm, tay chân thì mền nhũn, ko làm gì ra hồn. Chỉ vì nó thương cho cái tình cảm đơn sơ của HA nên ra sức dạy và thành công mĩ mãn. -" HA biết gì về cô bé ấy?
"nó buộc miệng hỏi. -" HA chẳng biết gì cả, lúc đo HA quên ko hỏi tên. HA chỉ biết cô ấy có anh trai rất khó tính thôi, tại cô ấy kể thế.
"HA gãi đầu trôg yêu ghê. -" Bó tay! nghề cua gái của cậu ở đâu mà lúc đó ko chịu xài hả??
"nó hét vào mặt HA, thế này thì làm sao mà biết để tìm cô bé làm quen bây h. Đang mải dạy đời HA thì nhỏ Đ ở đâu ôm cái laptop chạy vào bàn. Lúc nãy nhỏ có đi với nó, mải chỉ HA làm bánh nên quên mất nhỏ. -" ê mày!! coi nè, Tập đoàn đá quý Nguyễn Đình có 2 ng con đẹp như thiên thần nè, mới lên báo luôn
"nhỏ Đ có vẻ hứng thú. -" kệ ng ta, quan tâm xa vời
"nó ít khi lo ch bao đồng mà, nhưng còn HA thì khác, có gì đó đã thôi thúc cậu nhìn vô màn hình. -" H! là cô bé đó đó
"HA vui sướng khôn siết, đập nó để cho nó coi cô bé hôm qua mới cứu. -" cô bé đó là Nguyễn Đình Quỳnh Chi, 17 tuổi, con gái cưng của tập đoàn Nguyễn Đình. Một cô bé khá dễ thương, luôn sống trong sự bảo bọc của anh 2 mình. Ng thứ 2, khác hắn tính cách ấm áp của em gái, 1 chàng trai vô cùng băng giá.
Nguyễn Đình Tuấn Kiệt, con trai lớn của Tập Đoàn Nguyễn Đình, 1 trong số ng trẻ tuổi thành đạt nhất với độ tuổi 19. Anh đã tự lập ình 1 công ty tầm cỡ riêng mang tên C.K. mà ko cần nhờ vào bàn tay của cha mẹ giúp đỡ.1 con ng lạnh lùng cả trong lẫn ngoài, chỉ coi em gái mình là bảo bối và luôn bên cô em gái mình.
Từ nhỏ, TK đã 1 tay che chở nuôi nấng em mình cho đến bây h vì cha mẹ ko có thời gian cho 2 anh em.
"nhỏ Đ đọc từng chữ. Ít ra nhỏ cũng có ích cho việc này đó chứ. -" ko ổn rồi! a trai cô ấy lạnh lùng tàn bạo lắm, ko bao h cho bất cứ ai gần cô bé. Làm sao HA có thể tiếp xúc đc đây, lần này chết chắc rồi.
"HA vò đầu bức tóc. -" nếu có duyên thì sẽ có cơ hội" nó cười ranh mãnh, chắc là có ý đồ.
----- 10h a.m., khu vui chơi giải trí-----
Hôm nay nó đòi mấy anh đưa nó đi chơi lần cuối để chia tay anh Phong sẽ trở lại Mỹ. Còn 1 tháng nữa thôi nó cũng sẽ trở lại Mỹ mà thế nên nó cũng muốn thời gian này ở bên mọi ng nhiều hơn. Nó, hắn, anh Phong, HA và nhỏ Đ rong chơi đủ thứ trong khu vui chơi.
Nó nhảy nhót líu lo như con chim sẻ, nó luôn làm mọi ng bên nó phải bật cười vì cái tính dễ thương ngây ngô ngồ ngộ của nó. "mọi ng ngồi đây chờ H! H ra kia mua kem cho nhé" rồi nó bỏ mọi ng chạy về hướng quán ice cream ở phía trc.
-" nè bạn gì! cẩn thận
"nó lao đến đẩy cô bé ra nên đầu của nó đập vào hành lang trên con đường, bóng tối bao phủ lấy nó, nó ko còn biết gì ngoài việc nghe thấy tiếng ai đó gọi * hai ơi! hai ơi*. -" bạn gì ơi!! bạn tỉnh rồi sao?
"1 cô bé xoã tóc đang ngồi gần nó. -" ơ! có ch gì xảy ra vậy?
"nó chẳng biết gỉ ngoài việc thấy mình nằm trong căn phòng lạ hoắc. -" ch là thế này! bạn đã cứu mình thoát khỏi cái xe đang lao tới. Chỉ tại mình ko nhìn đường nên suýt bị xe cho đi thăm ông bà ông vải, thế là từ đâu bạn đẩy mình ra và đầu bạn đập vào lan can.
"cô bé kể đầu đuôi câu ch. -" cảm ơn vì đã cứu mình, chúng ta làm bạn nhé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!