Chương 42: Trên thực tế Khâu Dạng vẫn sẽ tổn thương

Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt cong cong, không trả lời vấn đề này, cô cảm thấy trả lời thế nào cũng không thích hợp, dứt khoát trực tiếp chuyển đề tài lại: "Ảnh chụp là em cho chị, vậy em không thể chịu trách nhiệm sao?

"Lại bắt đầu rồi. Khâu Dạng bị lại không có tính tình, nàng đối mắt với Thẩm Nịnh Nhược, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng gật đầu:"Được."

Thẩm Nịnh Nhược khóe mắt lộ ra ý cười, cô đứng lên dứt khoát đi tới bên cạnh Khâu Dạng kéo ghế ngồi xuống: "Vậy khi nào em có thời gian?"

"Em không bận như chị.

"Khâu Dạng cúi đầu nhìn bìa hồ sơ trước mặt, trên đó cái gì cũng không có, giây tiếp theo tâm tình trầm xuống, lông mi khẽ động, che giấu cảm xúc chính mình. Ý của câu này là yêu cầu Thẩm Nịnh Nhược ấn định thời gian. Thẩm Nịnh Nhược hiểu ý của nàng, vì thế trầm ngâm vài giây, liền cho ra đáp án:"Buổi tối thứ năm được chứ?"

"Ừm." Hôm nay chỉ mới thứ ba.

"Đến lúc đó chị gọi cho em."

Khâu Dạng lại là một tiếng: "Ừm."

Phòng họp trống trải rộng thoáng, hiện tại hai người ngồi cạnh nhau, từ góc độ của các nàng có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm bên ngoài.

Vân Thành hôm nay thấy được mặt trời, hiện tại sắp tới giữa trưa, nó chính cao cao mà treo ở không trung, ánh nắng ấm áp không chút hạn chế tìm đến khe nứt, nơi chốn đều lan tràn mở ra.

Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy tâm trạngKhâu Dạng không đúng lắm, nàng đặt ngón tay trên bàn trong phòng họp nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhưng tự hỏi không ra kết quả, lúc này mới lại quay đầu nhìn sườn mặt Khâu Dạng, thật cẩn thận hỏi: "Em gặp chuyện gì không vui sao?

"Rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất tốt mà. Khâu Dạng thu thu mặt mày, ngữ khí bình tĩnh:"Không có."

"Rõ ràng là có."

"Nó viết trên mặt em kìa."

Đôi mày thanh tú của Khâu Dạng hơi ninh một chút, nàng quay đầu đối diện với khuôn mặt tinh xảo của Thẩm Nịnh Nhược, lặng im vài giây, vẫn cố chấp hỏi: "Trông em rất dễ bị lừa..."

"... có phải không?

"Ngay cả ngữ khí chất vấn của Khâu Dạng cũng rất bình thản, nhưng kiểu bình thản này khiến cho Thẩm Nịnh Nhược ảnh hưởng rất lớn. Cô biết tâm trạng Khâu Dạng vì cái gì mà không thích hợp —— Đào Tư Nhàn lừa nàng suốt ba năm. Cái cớ mà cô vừa bịa ra hoàn toàn là do vết sẹo chưa lành của Khâu Dạng, làm Khâu Dạng cảm thấy đau đớn vô cùng. Thẩm Nịnh Nhược lắc lắc đầu, rất nghiêm túc trả lời:"Không phải."

Ánh sáng trong mắt Khâu Dạng đang giảm đi, nàng nhẹ giọng hỏi lại một câu: "Không phải sao?"

Thẩm Nịnh Nhược lại lần nữa cho đáp án: "Không phải.

"Vậy chị vì cái gì......

"Khâu Dạng nói không được, như thể sức lực cả người đều bị rút cạn vậy, nàng vốn tưởng rằng mình có thể không quan tâm, nhưng hiện tại lại tích cực nghĩ tới. Nhìn nàng rất dễ bị lừa sao? Có lẽ vậy, nếu không lúc đó Đào Tư Nhàn cũng sẽ không nhắm vào nàng, cũng sẽ không lừa nàng suốt ba năm. Khâu Dạng hiện tại nhớ tới chuyện này, liền có chút ghê tởm, nàng lộ ra vẻ mặt như hối lỗi, sau lại nở một nụ cười mệt mỏi:"Thật ngại quá, Thẩm tổng giám, em nghĩ em phải về công ty rồi."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Nàng nói xong liền đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Bành Khai Miểu, Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, cô liền hối hận vì lý do mình vừa tùy tiện nói ra.

Bầu không khí tốt và tâm trạng tốt đã bị cô đánh mất.

Kha Diệp Tử có chút kinh ngạc với biểu cảm của Khâu Dạng, âm thầm nhìn về cửa phòng họp đang đóng chặt, mới nuốt xuống ngụm nước bọt rồi đưa Khâu Dạng và Bành Khai Miểu xuống lầu.

Cô cho rằng nếu Khâu Dạng cùng tổng giám đã có một cuộc cãi vã không thoải mái, có thể là bất đồng trong công việc sao?

Kha Diệp Tử suy đoán như vậy, nhưng lại không biết kết quả.

Sắc mặt Khâu Dạng không tốt, Bành Khai Miểu có vô tâm đến mấy thì mắt cũng có thể nhìn ra, hắn vốn đang ở phòng uống trà chờ trà sữa, nhận được điện thoại của Khâu Dạng còn chưa kịp mở miệng đã bị ngữ khí câu "Đi thôi" dọa đến, trà sữa cũng không đợi, lập tức tới cùng Khâu Dạng tập hợp.

"Bành Khai Miểu."

Đi xuống lầu, Khâu Dạng nỗ lực cho giọng mình không có dao động, "Chị thấy không thoải mái, tự mình đi về trước, cậu cứ tự do sắp xếp đi, buổi chiều đúng giờ đến công ty chúng ta cùng nhau báo cáo công việc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!