Khâu Dạng vốn định hôn lên mặt Thẩm Nịnh Nhược, giống như lần trước uống rượu rượu cầm lòng không được, nhưng nàng không có làm.
Không thể phủ nhận bởi vì môi Thẩm Nịnh Nhược nhìn trông rất mê người, đồng thời Khâu Dạng cũng nhớ rõ cảm giác hôn Thẩm Nịnh Nhược tuyệt vời và vui sướng như thế nào.
Vì thế nàng do dự một lát, liền thay đổi mục tiêu.
Thẩm Nịnh Nhược như đã sớm biết tâm tư của nàng, đang hôn nàng trong nháy mắt kia, liền khải khai cánh môi hoan nghênh nàng đến, hơn nữa chậm rãi chuyển từ khách thành chủ, ôm chặt lấy eo Khâu Dạng, đưa lưng Khâu Dạng tựa vào sô pha.
Nhưng cô lại sợ làm như vậy Khâu Dạng sẽ không thoải mái, một lúc sau liền nhấc nửa thân trên của Khâu Dạng lên, cho đến khi đầu gối Khâu Dạng đặt trên sô pha, mới hài lòng mà tiếp tục cùng Khâu Dạng môi lư. ỡi dâ. y d. ưa.
Thẩm Nịnh Nhược rất rõ mình đối với thân thể Khâu Dạng có bao nhiêu mê luyến, lúc cô xoa eo giúp Khâu Dạng, một chút ý tưởng kiều diễm không có, nhưng trước lúc cô gần phải đi về thấy Khâu Dạng ôm con mèo Mập Mạp kia tự nhiên như vậy, trong lòng cô có chút không thoải mái, cô biết điều này cũng có thể hiểu là do cô ghen, vì thế cô muốn được Khâu Dạng bồi thường.
Cũng may Khâu Dạng cùng cô vẫn ăn ý như vậy, biết cô muốn không phải thân mật, mà là hôn.
Một nụ hôn có thể đảm đương lượng điện, một nụ có thể cho nàng có giấc mơ đẹp, một nụ hôn có thể hồi tưởng.
Chỉ là hiện tại Khâu Dạng yếu đi rất nhiều, Thẩm Nịnh Nhược không dám kéo nàng lại hôn quá lâu, nếu không cuối cùng sẽ dừng lại không được, Khâu Dạng đã mệt như vậy mà còn muốn ngủ với nàng, vậy không phải làm Khâu Dạng càng mệt hơn sao?
Bởi vậy nụ hôn này so lần trước ngắn hơn rất nhiều, Thẩm Nịnh Nhược cuối cùng còn liế. m môi Khâu Dạng rồi mới thu môi lại.
Nụ hôn tuy ngắn nhưng lại rất kịch liệt, sau khi chấm dứt hai người đều có chút thở d. ốc.
Thẩm Nịnh Nhược ôm mặt Khâu Dạng, lại dùng đầu ngón tay búng vào tai Khâu Dạng, sau lại lấy trán mình áp lên trán Khâu Dạng, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Khâu Dạng cũng không bình tĩnh, nàng lặng lẽ hơi hé mở mắt, nhưng hai người gần như vậy, nàng cái gì cũng chưa thấy được, thứ văng vẳng bên tai là nhịp tim của chính nàng.
"Tiểu Dương."
Thẩm Nịnh Nhược lúc này lại cao giọng âm cuối lên, cô lại cúi đầu hôn cái chóc lên môi Khâu Dạng, "Em thật ngọt a."
Khâu Dạng đã từng được không ít bạn bè khen ngọt, nhưng đều nhằm vào diện mạo của nàng, nàng mỗi lần đều sẽ mỉm cười đáp lại một câu "Cảm ơn
". Nhưng Thẩm Nịnh Nhược khen nàng ngọt, tình huống này với lúc trước không giống nhau, nàng sửng sốt vài giây, cuối cùng vẫn nhảy ra hai chữ:"Cảm ơn."
Thẩm Nịnh Nhược bật cười, hai chữ này hoàn toàn nằm trong dự kiến của cô: "Không cần khách khí.
"Nói xong giống như đã nghỉ ngơi đủ rồi, từ trên đùi Khâu Dạng bước xuống dưới, nhíu hạ giữa mày mình. Ánh đèn chói mắt, hai người phải mất hai giây để mắt thích ứng, sau đó còn thấy Bình Tử ở trong góc trên giá leo lẳng lặng mà nhìn các nàng, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy sự hoang mang. Thẩm Nịnh Nhược:"......"
Khâu Dạng: "......"
Tuy rằng Bình Tử chỉ là một con mèo, nhưng là trong lòng hai người đều có chút cảm giác kỳ quái, Thẩm Nịnh Nhược ho nhẹ một tiếng, đứng lên cúi đầu nhìn xuống Khâu Dạng: "Chị còn có việc, đi về trước đây."
"Được." Khâu Dạng chớp đôi mắt.
Thẩm Nịnh Nhược hơi mở miệng, lại muốn lại nói chút gì đó, cuối cùng lại yên lặng ngậm lại, khom lưng cầm lấy túi giấy màu đen đặt ở trên bàn trà, đi đến chỗ thay giày bên cạnh cửa.
Khâu Dạng cùng cô lại chưa nói một câu, bầu không khí ngượng ngùng cứ thế lan rộng, cho đến khi trở về trên xe Thẩm Nịnh Nhược mới cảm thấy ổn hơn không ít, cô thở sâu vài cái, mới lái xe chuẩn bị về nhà.
Cô cần phải đi tắm ngay lập tức, bởi vì khi thân thể của cô đối mặt Khâu Dạng sẽ mẫn cảm đến lạ thường, nụ hôn trong chốc lát cũng sẽ làm cô rất có cảm giác.
Trong miệng như còn lưu lại hương vị của Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược lại liế. m liế. m cánh môi, còn hạ cửa sổ xe xuống rất nhiều, lúc này mới cảm thấy thân thể khô nóng bị thổi bay không ít.
Nghe ngữ khí Diêu Dao, Thẩm Nịnh Nhược đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để lắng nghe
"Đợi đã." Thẩm Nịnh Nhược vừa vào cửa thấy Diêu Dao đang muốn nói chuyện với mình, liền mở miệng trước "Mình phải tắm rửa trước đã."
Diêu Dao chớp chớp mắt: "Cậu làm sao vậy?"
"Mình......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!