Chương 20: Cho em đánh giá năm sao

Khi Thẩm Nịnh Nhược tỉnh rượu trở lại, Khâu Dạng liền nhìn thú bông Tiểu Dương đặt ở trên bàn trà đến phát ngốc.

+

Thú bông không lớn, có lẽ so với điện thoại lớn hơn một chút, và nó không chiếm không gian trong vali lắm.

Vẫn là lần đầu tiên có người tặng nàng thú bông như này, phía trước có được hai cái, tất cả đều là nàng tự mình mua.

Khâu Dạng nhìn chằm chằm nó, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh, và cuối cùng tất cả đều dán chặt vào nụ cười của Thẩm Nịnh Nhược trước khi trở về phòng.

Có lẽ tới Tây thành này một chuyến cũng không phải là không có thu hoạch.

Khâu Dạng cầm lấy thú bông và bỏ vào vali.

Này cũng coi như là nàng và Thẩm Nịnh Nhược vật kỷ niệm duy nhất cho đoạn diễm mộ đối tượng này.

Tiểu ca giao cơm hộp lúc này mới đến, Khâu Dạng đun nước ấm đều rất nhiều, nhưng cứ vừa vặn như vậy.

Nàng pha hai cốc nước mật ong, tự mình uống một ít, sau đó bưng cốc còn lại đến trước cửa phòng Thẩm Ninh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược tựa hồ lại uống rượu, khóe mắt có chút phiếm hồng, trên mặt hung hăng lúc này cũng nhu hòa hơn.

Khâu Dạng đứng ở cửa, đưa nước mật ong ra, và giọng nói vô thức có chút ra lệnh: "Uống chút đi."

"Được." Thẩm Nịnh Nhược đón lấy, hướng về phía Khâu Dạng lộ ra một nụ cười tươi, không hiểu sao lại khiến Khâu Dạng cảm thấy khách sáo xa cách, "Cám ơn."

"Đừng khách khí."

Khâu Dạng chủ động thay cô đóng cửa lại, che giấu tâm tình, trở về phòng chính mình.

Vẫn còn một số việc phải làm, nhưng nàng không nóng nảy, Khâu Dạng lại kéo bức màn lên, khi cảm thấy hơi say liền chợp mắt ngủ giấc trưa.

Khi tỉnh dậy trời đã tối, Khâu Dạng mờ mịt vài giây trước khi hoàn toàn thoát ra khỏi trạng thái hỗn độn.

Nàng đem mành kéo qua vừa thấy, bầu trời đêm một mảnh đen nhánh, nhưng nàng thấy một ít phòng ốc kiến trúc ở nơi này, một số còn sáng đèn, giống như đom đóm trong đêm hè.

Chỉ là nàng bên này nhìn không thấy ánh trăng.

Khâu Dạng nghĩ đến ánh trăng, mí mắt tức khắc nhảy xuống, nàng hiện tại vẫn là có chút ám ảnh ánh trăng, tối hôm qua ngắm trăng với phương thức như vậy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.

Không thể xóa nó trong một thời gian ngắn được.

Điện thoại ở một bên rung hai hồi, nàng xoa nhẹ đôi mắt.

Mở khóa lúc sau click mở WeChat, quả nhiên lại là Miêu Nghệ gửi tới video Bình Tử.

Trong video lần này có thêm giọng nói của Miêu Nghị: "Bình nhỏ, con có nhớ mẹ không? Hai ngày nữa mẹ con sẽ về, vui không?"

Bình Tử không để ý cô ấy, chỉ lo ăn cơm của chính mình.

Trên thực tế vào ngày chia tay đó, Đào Tư Nhàn đã mời nàng đi ra ngoài ăn tối, nàng vẫn là cười vui như vậy.

Chỉ là đường về gần như nhịn khóc, nàng cố gắng chịu đựng suốt một đoạn đường, sau đó về đến chung cư lại òa khóc nức nở.

Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ đến đoạn tình cảm này, nàng vẫn cảm thấy muốn khóc, nhưng nàng có thể kiềm chế được, chỉ cho phép mắt mình đỏ hoe, không cho phép mình rơi nước mắt.

Bởi vì tra nữ Đào Tư Nhàn này không đáng.

2

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!