Khâu Dạng biết các trưởng bối có tốc độ lan truyền tin tức rất nhanh, nhưng lần này vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên, sao lại có thể nhanh như tên lửa vậy?
Có hai phút sao?
Trên đầu Khâu Dạng xuất hiện dấu hỏi chấm to đùng.
Nhưng nàng lộ ra những suy nghĩ này, trên mặt nàng vẫn như cũ không nhìn ra chút cảm xúc nào, hơn nữa cũng chỉ là dừng chân bước một chút, liền tiếp tục đi phía trước đi.
Không trả lời câu hỏi của Tiểu Thẩm.
Thẩm Nịnh Nhược ý cười trên khóe môi chậm rãi thu trở về, cứ như vậy bị Khâu Dạng lướt qua, cô cũng không ngờ tới.
Nhưng cũng không ngạc nhiên, cũng không cảm thấy buồn bực.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nịnh Nhược đuổi kịp theo bước chân Khâu Dạng, hơn nữa còn cùng Khâu Dạng nhất quán tiết tấu, giữ cho vai hai người duy trì khoảng cách hai nắm tay.
Hai người đi có chút chậm, khoảng cách giữa họ và đoàn dần dần bị kéo ra.
Một giọng nữ vang lên trong loa phát thanh trong sân bay, để thông báo chuyến bay đã đến.
Khâu Dạng hô hấp vững vàng đều đều, cùng Thẩm Nịnh Nhược nửa điểm giao lưu cũng không có, nàng cũng một đường mắt nhìn thẳng.
Nàng biết trên thế giới có người chủ động một ít, ví dụ như vị Tiểu Thẩm đây, sau khi nghe nói nàng cũng "Thích" đàn ông lớn tuổi, liền chờ nàng vị "Đồng loại" này.
Cũng giống như Đào Tư Nhàn.
Khâu Dạng nghĩ tới lần đầu tiên mình gặp Đào Tư Nhàn.
Lúc ấy nàng ở quán bar uống rượu, có một chàng trai muốn xin WeChat của nàng, nàng bất kham này nhiễu, liên tục từ chối nhưng không có kết quả, Đào Tư Nhàn đi ngang qua đúng lúc nhìn thấy, liền đi tới giúp nàng giải vây.
Đây cũng là một loại chủ động.
Khâu Dạng ánh mắt ảm ảm.
Như vậy thì đến bao giờ nàng mới có thể thoát khỏi những vướng bận của người cũ?
1
Nàng không biết.
Thời điểm yêu đương nàng cũng chẳng muốn nhớ lại, hiện tại chia tay rồi, những hình ảnh ấy cứ tự nhiên hiện ra.
Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt mỗi lần giao lưu đều như một vết dao vô hình khiến nàng càng thêm đau càng thêm rỉ máu.
Thời gian 6 năm thật sự có thể đem hết thảy phai nhạt dần sao?
Khâu Dạng không khỏi tự hỏi.
Một lát sau, khi đi tới chỗ băng chuyền hành lý, ánh mắt Khâu Dạng vô thần, liền nhìn chằm chằm băng chuyền trước mắt.
Nàng đứng ở bên ngoài đội ngũ, tai nghe được không ít âm thanh, mọi người mồm năm miệng mười đều đang nói điều gì đó, nhưng nàng một chữ cũng không nghe lọt vào tai.
Sau hai phút chờ đợi, những chiếc vali hành lý lần lượt được đưa lên băng chuyền, hướng dẫn du lịch dặn dò mọi người đừng lấy sai hành lý.
Các cô chú đáp lại hai tiếng, sau đó cẩn thận kiểm tra hành lý có đúng không, nhưng đồng thời cũng lơ đãng trò chuyện, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Khâu Dạng cười không nổi, nhưng nếu đang ở một tuần trước, nàng cũng có thể tươi cười như vậy.
Nàng lẳng lặng chờ vali hành lý của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!