Chương 8: Muốn đi đâu thì đi

"Vỹ Chu Đào, bác sĩ bảo em không được vận động mạnh mà em có nghe lời không vậy?" Tần Quốc Trường chán ghét nhất việc lặp lại lời nhiều lần, nhìn thấy Vỹ Chu Đào vâng dạ nhưng không thực hiện, anh mất kiên nhẫn giật mạnh cánh tay cô đứng dậy.

Ah.. Vỹ Chu Đào kêu lên một tiếng, tự bản thân cô nghe được âm thanh răng rắc giãn xương khớp, đau đến nhức nhói, nước mắt sinh lý tự ý ngấn đầy khoé mắt, gương mặt cô nháy mắt đáng thương vừa ấm ức.

Vỹ Chu Đào nhích chân đứng nép ra sau Tần Quốc Trường, tủi thân khóc thút thít nhỏ nhẹ như thể không muốn ai biết.

Tần Quốc Trường cau mày nhìn cô, cổ họng khô khốc không biết làm thế nào mở lời, trái tim thổn thức mảnh đau tỉ tê hệt kim châm chi chít vào, quái lạ một điều là anh cảm thấy xót xa khi nhìn thấy cảnh cô nhóc giấu mặt đi để ôm đau thương một mình.

"Tôi không cố ý lớn tiếng.." Tần Quốc Trường vừa nâng tay lên có ý định lau nước mắt cho Vỹ Chu Đào, người hầu có thái độ xất xược vừa nãy học từ đâu cách mềm mỏng lấy lòng đột nhiên xà tới níu bàn tay anh, tỏ vẻ đáng thương pha chút nũng nịu: Cậu Tần.

... Tần Quốc Trường không thân thuộc rút tay ra, chuyển ánh mắt sang Vỹ Chu Đào, nghiêm giọng:

"Một ngày em khóc bao nhiêu lần mới đủ đây? Có phải trẻ con không?"

Ô ô.. Vỹ Chu Đào ấm ức càng bi đau, lon ton đi sang quản gia Trịnh đang ôm đau đớn mà không oán thán. Cô thấy vậy cũng không khóc lớn nữa, hức hức nhỏ nhẹ vài tiếng rồi mất tích âm hẳn, nghèn nghẹn hỏi:

"Ông ơi, ông có đau không?"

Quản gia Trịnh tuy bình tĩnh nhưng không trả lời.

"Con đưa ông đi bệnh viện nha, có chị y tá tốt bụng lắm, con nhờ chị đó chăm sóc ông." Vỹ Chu Đào lôi lôi kéo kéo quản gia Trịnh, nhưng sức cô đang khoẻ cũng không bằng ông chú đứng tuổi, lôi mãi cũng không đi, cô mếu máo: Ông đau mà um..

Tần Quốc Trường:

"Để đó tôi xử lí, em về phòng đi."

... Vỹ Chu Đào không kéo nữa, gục mặt nhìn dưới mũi chân, một tiếng đáp lời cũng không đáp.

Tần Quốc Trường giữ thái độ của bề trên, thúc giục: Nhanh lên!

Vỹ Chu Đào cứng đầu đứng im như pho tượng.

Quản gia Trịnh lay lay nhẹ tay cô, chỉ chỉ vào miệng ra ý 'mồm đầy máu', xong lại đẩy nhẹ cô, phất tay ra hiệu bảo cô đi.

Vỹ Chu Đào mím chặt môi, khoé mắt đỏ lại nóng lên, lồng ngực phập phồng phập phồng, ai oán, tức tưởi xoay người đi.

Tần Quốc Trường: ...

Quản gia Trịnh: ...

Mấy cô hầu đứng đó đá mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên tia khinh chán.

Vỹ Chu Đào về đến phòng, phát hiện đồ đạc bỗng dưng biến mất sạch, ngay cả bức ảnh của cô được ông ngoại chụp khi 3 tuổi đặt trên tủ quần áo cũng bay mất. Cô hoang mang ôm đầu, sợ rằng bản thân nhầm phòng, vội vàng quay đầu ra ngoài xem lại.

Vỹ Chu Đào đi một lượt hết 3 dãy hành lang, trừ mỗi tầng chệch là phòng dành cho khách thì căn phòng thứ 2 của mỗi dãy đều trống.

Đồng nghĩa với việc quản gia Trịnh đến đây cùng các người làm khác đã dọn đồ cô sang nơi khác.

Cô chạy xuống dưới phòng khách, nhìn thấy chỉ còn lại Tần Quốc Trường và số cô nữ hầu đứng nghe giáo huấn.

Tần Quốc Trường nghe động tĩnh hướng mắt nhìn sang, Chuyện gì?

Dù rằng vẫn giận anh, cô bày ra vẻ mặt không cam lòng, nói: Đồ của con.

Đồ của em làm sao?

"Đồ của con mất tiêu hết rồi."

Tần Quốc Trường chau mày đưa đôi mắt thấu lạnh nhìn về phía đám người mới: Lại chuyện gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!