Chương 73: (Vô Đề)

Tần Quốc Trường bị cô vợ nhỏ tương lai bóp ngực, bị bắt giữ không cho về phòng, còn bị ôm cho cứng ngắc.

Bất quá, do đối phương náo loạn, Tần Quốc Trường trong sạch như nước cất bỏ giày đứng lên đi trở về bàn ăn, đặt điện thoại lên bàn, nghiêm túc bàn chuyện với cô.

"Được rồi, em muốn gì thì nói đi."

"Em có muốn cái gì đâu! Không xong chuyện thì anh không được về!" Vỹ Chu Đào chỉ về phía Miao:

"Ngủ trong khi ấm ức có thể chết đột ngột trong giấc ngủ đó!"

"Có gì phải ấm ức? Anh có làm gì tội lỗi sao?"

"Anh không làm mới có lỗi đó!" Vỹ Chu Đào không dám lớn tiếng như Tần Quốc Trường, cao giọng thì thầm:

"Anh bỏ gia đình là có tội!"

Thế à? Tần Quốc Trường nhún vai, tỏ ra trơ trẽn:

"Gia đình nhỏ hay gia đình lớn?"

... Vỹ Chu Đào phản ứng chậm một chút, nói: Gia đình lớn!

"Vậy thì anh không có lỗi!" Tần Quốc Trường đứng dậy phẩy tay:

"Về nhé, muộn rồi! Đừng có lôi kéo anh nữa, ăn cơm trước kẻng không có được đâu!"

Anh nói cái gì vậy?

Vỹ Chu Đào đấm vào cánh tay anh,

"Ăn cơm trước kẻng gì ở đây!"

Ông nội... Tần Quốc Trường đột nhiên nói gì đó, khiến Vỹ Chu Đào vô thức ngoái đầu ra sau lưng, nhưng chẳng có ông nội nào ở đó.

"Thấy chưa, không phải cháu trai trưởng của ông không đứng đắn, cháu dâu tương lai của ông không đàng hoàng, lúc nào cũng dụ dỗ ở chỗ riêng cả."

"Anh nói cái gì vậy? Em dụ dỗ anh khi nào!!!" Vỹ Chu Đào chộp lấy điện thoại trên tay Tần Quốc Trường, mau chóng mở điện thoại lên. Phát hiện 'ông nội' chẳng xuất hiện hay là đang giữ máy, chính là cô bị lừa.

Vỹ Chu Đào sốc không nói ra thành lời, trợn mắt trắng nhìn anh chằm chằm, cho đến khi Tần Quốc Trường lấy lại điện thoại của mình, cô mới nhảy cẫn lên mừng thầm:

"Anh không trêu em là chịu không được hả?"

"Ai bảo em dụ dỗ anh? Anh không phải đang nói sự thật sao?" Tần Quốc Trường đứng lên khoác vai Vỹ Chu Đào dắt cô đi ra cửa phòng lần thứ ba, xỏ chân vào giày, nói:

"Về thật đấy, không đùa nữa."

"Có phải không gặp nữa đâu mà làm quá vậy."

Ngày mai không gặp. Tần Quốc Trường mang xong giày vào chân, hai tay mạnh mẽ thốc Vỹ Chu Đào lên vai hệt như vác một bao tải.

Vỹ Chu Đào luống cuống tựa hồ sắp phải chúi đầu xuống sàn nhà, càng không dám la lên vì có người đang ngủ bên trong, chân cô vùng vẫy muốn đi xuống, đấm đấm lưng anh:

"Ngã em! Thả em ra! Đau bụng!"

Tần Quốc Trường tụt cơ thể nhỏ xuống, ôm trong tay, bế gọn như bế bé gái anh yêu chiều nhất, chóp mũi cao thẳng khẽ chọc lên gò má ửng hồng của Vỹ Chu Đào,

"Sang phòng anh ngủ đi, ngày mai không được chơi cùng đâu."

Anh đi đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!