Chương 72: (Vô Đề)

Vỹ Chu Đào dự định sẽ không sang phòng Tần Quốc Trường làm gì, chắc chắn sẽ không náo loạn trước cảnh vòng quanh là người quen

- họ có thể không vừa mắt cô, sẽ mách lại với ông nội Tần.

Nhưng sau khi ăn xong mì, Vỹ Chu Đào dù không bẩn vẫn phải đi tắm. Kết quả quần áo để cùng một vali với Tần Quốc Trường, vali đó trùng hợp nằm trong tay anh.

Chút nữa Miao tới ngủ cùng nhau một đêm, cô gái đó sẽ ngâm mình đến khuya trong bồn nước nóng, chắc chắn cô không thể tranh giành như cách tranh nhau với Tần Quốc Trường.

Vỹ Chu Đào vẻ mặt 'miễn cưỡng' chạy sang phòng Tần Quốc Trường làm phiền anh.

Tựa hồ nắm thóp được điều Vỹ Chu Đào sẽ làm tiếp theo, Tần Quốc Trường trong phòng bật lò sưởi ấm áp mở cửa, tay lớn cương mãnh túm lấy mớ lông cừu lôi cô vào phòng.

Lực đạo mạnh mẽ cương quyết khiến cô gái nhỏ không kịp phản ứng, chưa kịp thốt lên lời cổ họng đã ứ nghẹn, môi bị chặn lại bởi một vật thể mềm mại ướt át, thứ vật thể đó trườn qua khe môi chui vào trong khoan họng điên cuồng quấy rối.

Vỹ Chu Đào toàn bộ quá trình chỉ kịp rên hừ một tiếng, tất cả sự mẫn cảm đều bị đầu lưỡi đối phương nuốt vào bụng, không cho phản kháng.

Bỗng cạch rõ vang vào tai, phòng khách sạn trang trọng tinh tế còn thoảng mùi hương tinh dầu ấm thình lình tối đen.

Tần Quốc Trường đồng thời nới lỏng lực tay khỏi eo Vỹ Chu Đào, tùy tiện để cô tự vuốt ve vết càu cấu của anh trong lúc hôn.

Vỹ Chu Đào trước mắt là mảng áo phong phanh không chút đứng đắn của anh, trái phải là vòng tay vững chắc nhốt cô trong khoản an toàn, lưng bị ép sát vào tường.

Thần trí có chút hỗn loạn của cô đang nhìn mọi thứ với sự mông lung mơ hồ, yếu ớt bám vào cánh tay anh, khẽ rên:

"Anh tắt đèn làm gì? Không cần tắt đèn đâu."

"Nghĩ tới việc chuẩn bị làm rồi?"

Môi mềm cọ lên vành tai Vỹ Chu Đào thì thầm, bàn tay to lớn luồn vào áo lông dày cộm trượt lên sườn, mân mê yêu chiều, khàn khàn nói:

"Còn không lau miệng?"

Vỹ Chu Đào đưa tay lên bịt miệng bản thân lại, hai chân khẽ khụy xuống dự tính theo lối dưới mà chui.

Đầu đã nghẹo sang một bên chuẩn bị chạy, gối Tần Quốc Trường chẳng rõ từ khi nào cũng thừa dịp chống vào tường, hoàn toàn nắm thóp chiêu trò của cô.

Sau đó, Vỹ Chu Đào quay đầu muốn chạy sang hướng còn lại, cánh tay Tần Quốc Trường mạnh mẽ ôm trọn thân thể nhỏ bế trong lòng, đặt lên thái dương cô một nụ hôn:

"Trùm chăn sủng hạnh anh đi, Đào nhỏ?"

Vỹ Chu Đào xoay một cú, gương mặt còn đang ngơ ngác ngẩng đầu dậy đã bị ánh sáng của đèn treo tuyết bên ngoài mờ mịt rọi lên thân ảnh tựa thần nghỉ ngơi, vô duyên vô cớ một chỗ hắn lại thong dong để cô ôm thắt lưng, còn hắn thì nhếch môi cười đầy mị hoặc.

Tần Quốc Trường ấn đầu cô xuống giữa hai chân, cầm tay cô miết nhẹ nhàng, Sợ à?

Sợ cái gì?

Sợ bị phát hiện. Tần Quốc Trường bật cười khiêu khích:

"Cái đồ nhút nhát nhà em, chuyện gì mà không sợ."

"Vậy thì anh đừng có bảo em làm! Em sợ mà!" Trái ngược với suy nghĩ Tần Quốc Trường, Vỹ Chu Đào thừa nhận bản thân sợ chết khiếp.

Cô nhóc ngồi dậy chống tay trên bụng anh trượt xuống giường, mò tìm đường đi mở đèn.

Gương mặt dễ thương của cô hậm hực, bật đèn lên ___ phòng trở nên sáng rực dễ chịu hơn, cô quay người phụng phịu má lườm anh: Còn nằm đó nữa!

"Vài ba phút cũng không cho anh được."

Tần Quốc Trường lật người hướng vào tường, tỏ vẻ hờn dỗi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!