Vỹ Chu Đào sửa soạn quần áo nghiêm chỉnh, lúc chuẩn bị mang giày, đột nhiên Tần Quốc Trường quỳ một chân xuống dưới sàn lạnh nắm cổ chân cô lên.
Vỹ Chu Đào hoảng loạn đến mức quỳ thụp xuống theo, hai gối vô tình đập mạnh vào sàn khiến cơn ê ẩm đau đớn truyền đến dây thần kinh, cô kêu một tiếng nhăn mặt.
Tần Quốc Trường lại nhìn cô như một kẻ ngốc:
"Cô nương này trước khi làm gì có biết suy nghĩ không?"
... Vỹ Chu Đào mím mím môi:
"Sao ông chủ quỳ xuống, con sợ lắm."
"Vì sao cứ mở miệng là em sợ vậy? Tôi sẽ cắn em được sao?"
"Ông chủ là người mà, đâu phải chó đâu mà cắn." Cô lắc đầu.
... Tần Quốc Trường đanh mặt.
Trầm mặc một lúc.
Vỹ Chu Đào lại hỏi câu hỏi cũ:
"Sao ông chủ quỳ xuống sàn.."
Ánh mắt Tần Quốc Trường dìu dịu lại, trầm mê khoá chặt cô trong đôi con ngươi đen sáng rực.
Vỹ Chu Đào nhìn thấy gương mặt của mình phản chiếu trong cái gương cầu lồi là mắt Tần Quốc Trường làm mặt cô phình lên trông rất đần độn.
Khó hiểu hỏi:
"Sao ông chủ nhìn con hoài!"
Tần Quốc Trường cong khoé môi cười nhàn nhạt:
"Em có giấy kí bán thân cho nhà họ Tần, giờ đây bà nội tôi giao em lại cho tôi, tôi muốn làm gì cũng phải giải thích lí do hết sao?"
Vỹ Chu Đào lúc lắc đầu vô tội, đáy mắt loé lên tia tủi thân:
"V -vậy con không hỏi nữa."
Đứng lên!
Vỹ Chu Đào lật đật vâng lời, ngoan ngoãn đứng dậy, nhích nhích chân lùi về sau. Tần Quốc Trường nắm cổ chân cô giở lên, xỏ tất vào bàn chân, sau đó đeo giày vào cho cô.
Sao ông chủ..
Hửm?
Vỹ Chu Đào luân phiên đổi chân, lí nhí hỏi:
"Sao ông chủ đeo giày cho con?"
"Bác sĩ bảo em tránh vận động mạnh."
"Nhưng mà cái này đâu có mạnh!"
Tần Quốc Trường đeo xong giày vào chân Vỹ Chu Đào, ngước mắt lên nhìn cô, thở hắc:
"Chuyện vụn vặt gì cũng phải cần lời giải thích thì một ngày phải nói bao nhiêu mới đủ? Hửm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!