Vỹ Chu Đào nhắm chặt mắt, nghe thấy động tĩnh nhỏ trên môi mình, sau đó quần áo từ từ bị kéo đi.
Cô nằm dưới thân Tần Quốc Trường, hai chân gác trên vai anh, mông bị vật nam tính đâm chọc cọ nhiệt.
Tần Quốc Trường đem thứ đàn ông của mình đặt lên vật nhỏ nữ tính đáng yêu kia, như thường lệ trêu chọc nó.
Đôi tay nhỏ nhắn của Vỹ Chu Đào bị anh đan chặt, toàn bộ thần trí tập trung ở chỗ vật lớn cọ cọ giữa hai chân cô.
Thay thế, ngón tay anh vừa vặn sờ lên vuốt ve, từ mơn trớn nhẹ nhàng sau đó tăng tốc, ép cô bắn nước.
Vỹ Chu Đào ôm chặt cổ anh, mùi hương trầm trầm dễ chịu pha cho cô buồn ngủ, bên dưới anh đã tiến ngón tay sâu vào trong cố ý nịnh nọt lấy lòng cô.
Cứ mỗi lần như thế, Tần Quốc Trường sẽ luôn canh giờ. 15 phút là giới hạn của cô, cô không thể nào liên tục tè ra giường hơn 15 phút.
Nhưng Tần Quốc Trường lại yêu thích hơn việc tiến sâu thêm, nuông chiều cô, cho cô đủ thứ cần thiết, cầu mong cô ở bên cạnh.
Đoạn, Vỹ Chu Đào khập khiễng đi vào bếp.
Lúc này cô mặc áo của Tần Quốc Trường, chân run run đứng ở bếp rán trướng.
Tần Quốc Trường tắm xong vẫn chưa chịu thay quần áo đi làm, đem đầu tóc ươn ướt vào bếp, quấn lấy Vỹ Chu Đào từ sau lưng.
Vừa mới đó, Vỹ Chu Đào tiếp tục bị vạch áo, lộ bờ mông căng tròn mềm mại như trẻ sơ sinh, eo nhỏ những vết đỏ hồng gợi cảm.
Tần Quốc Trường một tay trên một tay dưới tiếp tục mân mê cơ thể của thiếu nữ.
Ưmm.. Vỹ Chu Đào tụt tay ra khỏi đũa, chân đột nhiên bị vắt lên gian bếp, sau đó cả thân thể đều ngồi lên cao.
Tần Quốc Trường cúi đầu chui vào cổ cô cấu xé từng thớ da thịt nhẵn mượt, tháo cúc áo tiến vào trong gặm mút hai đốm hoa nhỏ vẫn đang sưng, tay lớn ấm áp cưỡng yêu vật nhỏ đang co thắt rỉ nước nhớp.
"Không nổi nữa, không nổi nữa đâu!"
Vỹ Chu Đào chặn tay anh lại,
"Cho nó nghỉ chút đi mà."
"Thế nó có muốn ăn không?" Tần Quốc Trường cầm tay cô đặt lên ngực mình: Anh muốn cho nó ăn.
Không ăn nổi!
Nổi mà. Tần Quốc Trường rướn cổ hôn môi cô, khẽ há miệng liếm môi cô, Rõ ràng nó muốn ăn.
Vỹ Chu Đào lắc lắc đầu: Không muốn!
Ăn dâu được không?
Còn tưởng anh muốn ăn dâu, Vỹ Chu Đào gật đầu: Anh ăn đi.
Tần Quốc Trường mở tủ lấy hộp dâu đã được chế biến rửa sạch, ngắt cuống, đặt lên môi Vỹ Chu Đào.
Cô há miệng gặm lấy quả dâu mát lạnh, giây tiếp theo trong miệng còn ú ớ bị đem quả dâu khác cọ vào bên dưới.
Vỹ Chu Đào kịch liệt giãy dụa: Lạnh lắm, đừng mà!
"Muốn ăn quả khác hả?"
Anh bị sao vậy? Vỹ Chu Đào thu chân nhảy xuống sàn, Bẩn muốn chết!
Tần Quốc Trường gục mặt nhìn hộp dâu, bộ dạng vô cùng ấm ức: Muốn..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!