Chương 65: (Vô Đề)

Người yêu thẳng nam học cách quan tâm mình, Vỹ Chu Đào không thể làm anh thất vọng, gương mặt xinh xắn của cô tỏ vẻ sửng sốt, Sao quà to quá vậy?

Tần Quốc Trường cười cười: Mau xem đi.

Vỹ Chu Đào nghe lời đặt mông ngồi xuống bên cạnh hộp quà cỡ lớn và bó hồng thơm ngát, tay nhỏ nhanh nhẹn tháo ruy băng khui quà.

Mở nắp ra, Vỹ Chu Đào nhìn thấy đầu tiên là sự ngăn nắp từng món đồ bọc trong hộp.

Cô tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên thêm một lần nữa, Cái gì vậy?

Em xem đi! Tần Quốc Trường dường như bị cảm giác chinh phục này làm cho mờ mắt, gấp gáp trông chờ Vỹ Chu Đào có nhận xét đặc biệt về quà của anh.

Tần Quốc Trường ngồi xuống sau lưng cô,

"Lấy từng món ra! Đều là anh đi chọn đấy."

"Sao anh chọn được đống này? Anh không đi làm hả?"

...

Anh dám nói dối em! Vỹ Chu Đào chúm chím môi cười, quay sang ôm ngực Tần Quốc Trường ngửa cổ chu môi hôn cằm hôn cổ anh, thân mật cọ nhiệt: Dễ thương quá đi à!

Tần Quốc Trường hài lòng cười thoả mãn,

"Anh nhớ hết đấy nhé, tròn một năm yêu nhau đấy."

Oa, giỏi quá đi à. Vỹ Chu Đào miệng không ngừng khen ngợi, hai tay bịt tai Tần Quốc Trường nhướng người hôn khắp gương mặt anh, Yêu anh quá đi.

"Thế không được đuổi anh ngủ sofa nữa đâu đấy."

Tần Quốc Trường làm giá:

"Em mà đuổi anh thì sau này đừng ngủ cùng anh nữa."

Chưa cho cô có ý kiến, anh tiếp tục nhấn mạnh: Gọi anh là ông xã!

Ông xã! Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn gọi một tiếng, cố ý thêm chút điệu đà mềm ngọt.

Tần Quốc Trường siêu lòng, Mau xem quà đi!

"Bày ở đây bừa bộn lắm." Miệng thì nói vậy, Vỹ Chu Đào tay thò vào lấy ra chiếc hộp nhỏ gấp mười mấy lần thùng quà.

Cụ thể là một chiếc quạt pin.

Tần Quốc Trường nói:

"Em than ngồi ở phòng học nóng, thả viên đá vào khay thổi gió mát lạnh đấy!"

Khác với suy nghĩ của Tần Quốc Trường, Vỹ Chu Đào chỉ cười cười sau đó đặt sang một bên, tiếp tục lấy món đồ khác ra.

Chút đỉnh vặt vãnh này làm anh nao núng khó chịu, rõ ràng là quan tâm cô như thế, song không chút phản ứng nào.

Những món hàng tiếp theo chủ yếu là mĩ phẫm dưỡng da đắc tiền thuộc dạng thư giãn yêu thích của Vỹ Chu Đào, cô đương nhiên đã từng dùng qua nhưng không có cơ hội mua thêm lần nữa, đi xin tiền Tần Quốc Trường chẳng khác gì moi ví của anh.

Từng món đồ lặt vặt đáng yêu tặng cho Vỹ Chu Đào, tựa hồ cô không liếc mắt nhìn một cái, biểu cảm trưng ra nhạt như nước ốc.

Nhưng đến khi cầm chiếc hộp nhung đen nặng trĩu, Vỹ Chu Đào chau chau mày, khó nhăn nhất ra bên ngoài, thầm nghĩ giống như tập tạ,

"Cái gì mà nặng quá vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!