Chương 64: (Vô Đề)

Sau đó, Vỹ Chu Đào mang bát cháo lên phòng ngủ, vẫn tư thế và giọng điệu đó, đều đều lí giải:

"Bà nội có tâm thế học hỏi, thích nhiều điều mới. Hơn nữa, không phải xã hội cũ của ông và bà cũng cấm người phụ nữ có chồng đi nói chuyện với người đàn ông khác."

"Cũng ở chỗ bà nội giữ thể diện cho ông, bà không thể tỏ ra lạnh lùng chán ghét người ta. Bà cũng không trò chuyện ở mức độ đáng bị ngó lơ, chỉ ở mức ông nên hỏi thăm bà nói chuyện gì với người ta."

"Ông có thể mệt mỏi sau khi đi làm về, mỗi lần như thế tâm trạng nếu không được bà nội an ủi sẽ trở nên khó chịu? Cho nên lúc ông giận bà là lúc ông chưa được an ủi. Bây giờ hai người không làm hoà đương nhiên sau này khi ông đi làm về, chẳng có bà an ủi nữa."

Vỹ Chu Đào cảm thấy bản thân đã có chút chuyên môn nói chuyện với người ta, thành công bảo ông cụ ăn cháo và đi xuống lầu.

Cô ngồi ở chiếc ghế sofa ngắn, tay cầm tách nước trà xem phim hoạt hình.

Tần Trí Dư từ cầu thang đi xuống, mang theo cái bát rỗng đi vào chỗ Vỹ Chu Đào.

Thấy không có Kim Nhu ở đó, ông lập tức rút đi.

Cô ngoái đầu phát hiện động tĩnh, lập tức bật dậy tò mò rón rén đi theo sau lưng.

Tần Trí Dư rõ ràng là tiếc người ra rơi nước mắt, lúc đi vào phòng bếp thì thả bát vào bồn, tỏ ra không có gì quay lưng đi.

Rửa! Kim Nhu ngồi trên bàn gọt hoa quả, không nhìn ông dằn mạnh một câu.

Tần Trí Dư đã già lom com, bước chân khựng lại, lề mề quay về bồn xả nước rửa bát.

Vỹ Chu Đào cắn móng tay cười tủm tỉm, nhìn hai người họ đã lớn tuổi vẫn còn ghen tuông, tức cười muốn chết.

Bởi vì chưa từng động tay vào việc nội trợ, Tần Trí Dư loay hoay xả bọt đầy bồn rửa bát, nước xả ào ào làm kinh động đến Kim Nhu, bà chau mày:

"Rửa có một cái bát mà xả nước mạnh như vậy, rửa mười cái phải tốn bao nhiêu nước?"

Tần Trí Dư tắt nước, mang bát sạch trả về kệ.

Kim Nhu lại nói: Lau cho khô.

Ông không kì kèo gì, nhìn tứ phía tìm khăn khô lau bát.

Toàn bộ quá trình cực kì mất thời gian.

Vỹ Chu Đào âm thầm ghi lại công thức, chắc chắn sau này phải dạy dỗ Tần Quốc Trường như thế.

Sau khi Tần Trí Dư định rời đi thật sự, Kim Nhu dằn đĩa hoa quả xuống giữa bàn, Ăn đi.

Tần Trí Dư không nhiều lời, lập tức kéo ghế ngồi vào bàn ghim miếng hồng mềm đưa lên miệng ăn.

Kim Nhu rời bàn dọn dẹp sơ qua, sau đó đến lược Tần Trí Dư nhắc nhở:

"Đặt ghế vào gầm bàn!"

"Không đặt vào thì chết ngay tức khắc à?"

Tần Trí Dư: ...

Thật đỉnh! Vỹ Chu Đào kinh ngạc nhìn điệu bộ ngang ngược của Kim Nhu, không ngờ đến bà sẽ phản ứng mạnh như thế, khiến cho Tần Trí Dư hoàn toàn nghe lời.

Đến khi Kim Nhu sắp rời khỏi bếp, Vỹ Chu Đào lập tức nép vào góc, tưởng chừng sắp bị phát hiện thì ngay chỗ Trí Dư phát ra tiếng nói thân mật: Bà xã.

Lời này nói ra, từng sợi chân lông yếu mềm của Vỹ Chu Đào dựng đứng, còn Kim Nhu trái tim tan ra chảy mật ngọt.

Cái gì? Kim Nhu lạnh lùng đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!