Chương 62: (Vô Đề)

Thác nước đẹp lung linh, róc rách đổ làm thành một đầu nguồn tươi mát.

Tần Quốc Trường đi theo sau Vỹ Chu Đào, nhắc nhở: Cởi đồ đi,

Anh tháo cúc áo, ánh mắt hạ lên chân nhỏ của cô ngoe nguậy nghịch nước,

"Đừng để ướt quần áo, không có mặc trở về đâu đấy."

"Nhưng mà nước lạnh lắm á."

Vỹ Chu Đào ngoái gương mặt trong trẻo vui tươi nhìn anh từ từ tháo từng chiếc cúc áo, hai mắt tròn phát sáng chăm chú nhìn.

Cô không nhận ra sớm hơn, đáng lí trước kia còn phải hầu hạ anh thì nên tranh thủ nhìn nhiều một chút, lúc đó cô chẳng có ý gì với anh, có khi còn xem anh kém xa Cao Khiêm.

Tần Quốc Trường nhướng mày bắt gian: Nhìn cái gì?

Sau đó xoay lưng đi, Đừng hòng!

Làm như lần đầu thấy anh cởi trần ấy! Vỹ Chu Đào bĩu môi, chạy tới sau lưng anh một cách rón rén, nhân lúc anh đang mở thắt lưng liền nắm quần anh kéo xuống.

Dù có ý định cởi hết trên người đi chăng nữa, đột nhiên bị kích động bất ngờ, Tần Quốc Trường theo bản năng đưa tay giữ lấy nhưng không kịp, sau đó còn bị cô nhóc đánh vào mông.

Anh mở to mắt nhìn cô: Con bé này!

Vỹ Chu Đào cười không thấy mắt, môi màu hồng tươi tắn nhoẽn rộng đến mang tai, Cơ mông mềm quá ha.

Tần Quốc Trường lập tức bước chân ra khỏi quần tây, đồng thời bỏ áo sơ mi ra tùy tiện đặt lên phía trên quần, thân thể cao lớn mặc chiếc quần ngắn đi bơi tiến tới tóm lấy Vỹ Chu Đào.

Cô vẫn còn đang chìm trong cuộc vui, khoái chí bụm miệng cười đến đỏ mặt.

Anh ôm dưới cánh tay cô đem tới chỗ bản thân cởi quần áo vừa nãy, chiếc áo thun nhỏ ôm gần sát thân thể bị anh lột ra, Cười mãi đi.

Vỹ Chu Đào giơ hai tay lên cao để anh cởi áo giúp, bộ quần áo bên trong màu đen ôm sát lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, đôi vai nhỏ xương quai xanh gợi cảm, trắng trẻo tựa phát sáng.

Tần Quốc Trường cúi người mở khoá kéo quần trước bụng Vỹ Chu Đào, hoàn toàn đem bộ quần áo thoải mái của cô đặt lên quần áo của anh.

Cô cúi đầu nhìn nhìn bản thân chỉ có một mẫu gầy gò, đến cả ngực sau khi không có áo lót cũng phẳng một đường.

Bàn tay Tần Quốc Trường lướt trên sống lưng trơn nhẵn lộ thiên không chút tì vết, yêu thích cúi đầu hôn lên gáy tóc cô, Đáng yêu quá.

Vỹ Chu Đào mặc một bộ quần áo không biết mua từ khi nào, ngắn sát đùi, liền thân đến ngực, hai dây áo trông mỏng manh yếu ớt, mảng lưng trắng trẻo lộ ra cùng đôi chân nhỏ xinh đẹp.

Cô lon ton chạy đi tới mép thác nước, ngồi bẹp mông xuống đất thò chân xuống.

Tần Quốc Trường lấy mấy sợi chun buộc đã chuẩn bị sẵn đi tới ngồi sau lưng Vỹ Chu Đào vung vén mái tóc mềm mại của cô ra sau,

"Thắt tóc lại, chút nữa rối hết cả lên."

Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn rụt rụt cổ, lần đầu được anh buộc tóc cho có chút khẩn trương:

"Được không đó! Anh có cầm tóc con gái bao giờ mà biết thắt."

"Cũng chỉ là chia ra ba phần nối qua nối lại hay sao?" Tần Quốc Trường đánh giá thấp việc không cần dùng não này.

Kết quả, anh thắt bằng cách nào đó khiến nó trở thành một mối rối, bất động ở chỗ tay anh.

Ban đầu Tần Quốc Trường bộ dạng hết sức kiên nhẫn, nhẹ nhàng nâng niu tóc cô như bảo bối, dần dần không làm được, anh bắt đầu chau mày:

"Rốt cuộc làm thế nào vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!