Chương 51: (Vô Đề)

Tần Quốc Trường mạnh tay bóp mũi Vỹ Chu Đào, nhéo mấy cái, biểu cảm cho thấy anh đang rất tức giận nhưng hành động như thể chỉ đang cưng nựng cô.

Thử nghĩ xem trái tim anh rốt cuộc bị cô nhóc này rót bao nhiêu dung dịch màu hồng vào đây, đến nỗi cáu giận cũng không nỡ làm đau cô.

Vỹ Chu Đào há miệng ôm tay Tần Quốc Trường, ngọng ngạt cố gắng giãn hoà:

"Con đi lấy nước thôi mà! Cậu chủ đừng bóp mũi con!"

Tần Quốc Trường buông tay ra, gương mặt anh tuấn bội phần lạnh nhạt, ngoắc mặt đi sẵn tiện lườm cô:

"Đủ lông đủ cánh rồi, đúng không?"

Hehe, đâu có!

Vỹ Chu Đào chồm lên đưa chóp mũi bị nhéo đỏ hoe cọ lên mặt Tần Quốc Trường hít mạnh, nịnh nọt chu môi đánh trống lãng sang chuyện khác:

"Con nấu trà từ sáng rồi á, ngâm thảo mộc càng lâu càng thơm, con ngâm định trưa đưa cho cậu chủ!"

"Thế sao trưa không đưa?"

Vỹ Chu Đào bật dậy quỳ trên sofa, tay vịn ở vai anh, nghiêm túc nói:

"Con định nấu cơm trưa đem đến công ty cho cậu chủ luôn, nhưng mà lịch học của con xong một buổi đã mười một giờ trưa rồi!"

Tần Quốc Trường quay mặt sang, ánh mắt loé lên tia khó ở, cất giọng đều đều trầm tĩnh:

"11 giờ, cho em 3 phút về đến đây!"

... Vỹ Chu Đào nuốt nước bọt, có dự cảm không ổn...

"11 giờ 03 phút, bếp điện ở đây hai vị trí, cắm cơm 30 phút, món canh chưa đến 30 phút, món kho 45 phút, anh không tin em chọn hầm canh... Cụ thể nhiều nhất em mất 1 giờ đồng hồ." Anh lườm cô cháy mắt:

"12 giờ 03 phút, rất khó khăn à?"

Phải đi siêu thị!

Vỹ Chu Đào cố gắng minh oan.

"Siêu thị cách đây một cái đèn đỏ."

Vỹ Chu Đào còn có thêm một lí do nữa, môi mấp máy định bật ra, Tần Quốc Trường đột nhiên thở mạnh đồng thời lắc đầu, tựa hồ vô cùng thất vọng, anh cao giọng khi gọi tên cô: Chu Đào!

Vỹ Chu Đào cấu chặt vạt áo, có cảm giác của bứt bách.

"Công ty anh giải lao vào lúc 12 giờ 45! Em đi đến công ty, anh dắt em đi ăn không được à?" Giọng anh dần nhẹ tênh, tựa như một cái lông chim từ từ rơi xuống một cách hụt hẫng:

"Em biết vì sao ban đầu anh không muốn em ra khỏi nhà không?"

...

"Anh biết thế nào em cũng sẽ giống như một con chim được bay ra khỏi lồng! Em thích tự do, bản thân em vốn dĩ yêu tự do nhưng không bộc phát ra bên ngoài.

Em dần dần không có sự giám sát, sau đó em chắc chắn ghét cay ghét đắng khi anh đuổi theo em mọi lúc mọi nơi, em chính là.. em yêu tuổi trẻ, em yêu tự do, em muốn trải nghiệm, em muốn toàn bộ sự mới mẻ trên thế giới này...

"Vỹ Chu Đào không hiểu nổi cảm giác hiện tại là gì, cồn cào đau nhói, lại cảm thấy như ở phía sau luôn có một ai đó trông đợi mình. Cô ũ rũ:"Con lỡ không nghe máy một lần thôi mà..Chu Đào!

"Tần Quốc Trường xoay mặt đối diện ngang tầm mắt cô, hốc mắt dường như đỏ lên, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào, anh giơ ngón tay lên:"Có một lần sẽ có lần thứ hai, giống như em nếm rượu một lần sẽ không chịu được, nhưng lần tiếp theo lại tự cho rằng trình độ uống đã lên cao... Em còn nhỏ, em rõ ràng đang yêu cuộc sống không có sự giám sát này.

"Vỹ Chu Đào gục mặt, mếu mếu chẳng biết nói gì ngoài hết lòng giải thích rằng bản thân chỉ vô tình không biết Tần Quốc Trường gọi đến:"Cậu chủ đừng giận mà, con không dám nữa đâu!Cô ôm lấy cổ anh:Con hứa mà!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!