Vỹ Chu Đào vẫn chưa chịu cười. Cô nhìn sơ qua, có cảm giác tựa như đang lợi dụng Tần Quốc Trường. Nghe anh nói chắc chắn lượng tiền ông ngoại Sinh dạy cô tiết kiệm bấy lâu nay chẳng đủ cho việc này, thình lình anh bày cho cô kinh doanh cô cũng tiếp thu không được bao nhiêu.
"Chu Đào, hôn anh một cái nào."
Tần Quốc Trường nghiên mặt, đem sự dịu dàng đến dỗ dành Vỹ Chu Đào. Cô nghe lời ịn môi hôn chốc lên má anh, Cảm ơn cậu chủ!
Ừm, Anh thân mật xoa má cô:
"Cố lên! Xong việc dựng cửa hàng anh lại dạy em cách thu hút khách. Vị trí thuận lợi như vậy nếu không đông khách thì cũng đủ cho em đi học, xem ổn thì có thể cho sinh viên thuê nhà của em, thế nào cũng ổn cả thôi!"
Gật gật, nịnh nọt chu môi hôn thêm mấy cái:
"Cậu chủ tốt với con hơn bà nữa!"
"Được rồi, về phòng ngủ đi." Tần Quốc Trường cười nuông chiều, kéo Vỹ Chu Đào đứng lên, thuận thế vỗ mông cô, đem hộp gia tài của cô tịch thu:
"Anh lấy đống này, có ý kiến gì không?"
Vỹ Chu Đào không dám ý kiến.
Tốt, đi đi! Sau đó hờ hững đuổi đi:
"Đi chỗ khác để anh đếm xem bao nhiêu, tích góp giỏi quá đấy."
"Nhưng mà.. ngày mai con phải đi mua sắm với bà nữa!" Vỹ Chu Đào mon men ngón tay, ra ý muốn xin tiền:
"Ngày mai con đưa cho cậu chủ sau được không?"
"Không được! Trong tay anh rồi, không có hối lộ là không được!" Tần Quốc Trường giở trò kéo tay Vỹ Chu Đào tới, đem bàn tay nhỏ nhắn áp lên ngực mình, anh môi khiêu gợi: Làm gì lấy lòng đi.
"Ngày mai con đi với bà để mua quà cho cậu chủ!"
Vỹ Chu Đào thật thà nói:
"Chờ cuối tháng con trả vào đây nữa mà!"
"Dự định ngày mai đi mua cho cậu chủ à?"
Cô gật đầu chắc nịch:
"Hôm trước bà chủ dụ con đi nhảy đầm, ngày mai đi buổi sáng, không phải bà nói dối nữa đâu!"
Được rồi.
Tần Quốc Trường hài lòng đem trả hộp gia tài cho Chu Đào, môi nhếch lên cười thoả mãn:
"Chu Đào có nhớ đến anh là tốt! Anh không cần món gì đắt tiền đâu, đừng thấy bà mua cho ông rồi mua theo."
Hehe.. Vỹ Chu Đào bóc cộc tiền mỏng từ trong hộp giơ giơ trước mặt Tần Quốc Trường: Bao nhiêu thôi!
Cái cô nương nhỏ nhỏ xinh xinh lởn vởn trước mặt này khiến cho Tần Quốc Trường rụng rời tim mật, anh chun mũi cưng chiều bẹo bẹo đôi má bầu bĩnh, mỉm cười mờ ám:
"Anh muốn có capote, mua cho anh vài hộp là được."
"Ca pốt là cái gì vậy cậu chủ?"
Thiếu Tống cười không đáp, nhẹ nhàng đẩy Vỹ Chu Đào ra:
"Về phòng đi, xem mắt mở không lên rồi kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!