Giữa đêm của Vỹ Chu Đào là đã quá trưa ở New York.
Cô giật mình thức dậy mà chẳng có cơn ác mộng nào.
Chẳng qua đang ngủ nhưng sực nhớ phải chuẩn bị xem ngày mai làm món gì khi Thiếu Tống về.
Vỹ Chu Đào nằm thẩn thờ nhìn trần nhà suy nghĩ một hồi, nhận thấy nên chuẩn bị chút đồ ngọt, khi buổi sáng nói chuyện trông anh như vô cùng ấm ức vì phải uống rượu, phải uống thứ bản thân không thích.
Mặc dù thường ngày Thiếu Tống không cho cô biết anh có thích đồ ngọt hay không, cô vẫn lật đật đi mở đèn, tìm giấy chút ghi chép lại.
Cụ thể thì sẽ ăn nhẹ bằng hoa quả và sinh tố khi Thiếu Tống về, sau đó ăn chính bao gồm bốn món, tráng miệng là đồ ngọt hoặc kem.
Vỹ Chu Đào chăm chỉ ghi chú lại, sực nhớ tới thời gian Thiếu Tống ngủ sau khi say đã hơi nhiều.
Cô tò mò cầm điện thoại lên, gửi lời nhắn giọng nói đến cho anh: Cậu chủ dậy chưa?
Đối phương hơi lề mề, chờ cô mang giấy bút cất vào rồi tắt đèn mới trả lời bằng tin nhắn: Anh rồi. Vỏn vẹn hai từ.
Vỹ Chu Đào lại hỏi, giọng nói tỉnh như sáo, không như là mới ngủ dậy: Cậu chủ về chưa?
Thiếu Tống nhắn:
"Anh chuẩn bị lên máy bay, khoảng khuya mai sẽ về đến."
Cô mỉm khoé môi cười tủm tỉm, tiếp tục suy nghĩ, nói với anh:
"Ngày mai con đi siêu thị, cậu chủ thèm ăn món gì thì nói cho con biết nha."
Giây sau lại hỏi:
"Cậu chủ tìm thuốc uống chưa?"
Thiếu Tống ngày thường nói nhiều bên tai Vỹ Chu Đào bao nhiêu, hôm nay chỉ toàn là soạn tin trả lời cô:
"Anh đang trên đường đến hiệu thuốc, mua cả thuốc chống buồn nôn, uống xong anh cũng lên máy bay ngay."
"Cậu chủ ăn sáng chưa?"
Vẫn chưa. Thiếu Tống:
"Đến sân bay anh sẽ tìm gì đó để ăn."
Vậy em đi ngủ đây. Vỹ Chu Đào chu đáo quan tâm:
"Cậu chủ uống thuốc nhớ ăn sáng nha."
Một lúc lâu sau, Thiếu Tống chẳng rõ thân thể ra sao, từ nãy đến giờ là lần đầu hỏi Chu Đào: Em thức khuya à?
Vỹ Chu Đào định nhắm mắt đi ngủ, điện thoại phát ra tiếng chuông thông báo làm cô tò mò. Cầm lên nhìn thấy Thiếu Tống hỏi như vậy, cô ngoan ngoãn trả lời:
"Con ngủ sớm nên là dậy sớm! Nhưng mà trời còn tối đen à, con định ngủ thêm chút nữa!"
Đối phương gửi đến giọng nói trầm trầm dễ nghe: Vậy em ngủ đi!
Chưa đợi Vỹ Chu Đào trả lời, anh lại gửi giọng nói tới:
"Anh bị say máy bay, không chơi với em được! Em đừng dỗi anh."
Cậu chủ yếu quá đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!