Tần Quốc Trường đi công tác ba hôm trở về đòi Vỹ Chu Đào làm cho anh nước ép đào, nghe giọng anh nói mập mờ cổ quái làm sao, cô nổi tính càu nhàu:
"Thấy chưa, đầu cậu chủ toàn là mấy chuyện yêu đương thôi, còn không phân biệt được thức ăn với nước uống."
Vậy anh ăn đào.
Tần Quốc Trường trơ trẽn đáp lại.
"Đào là trái cây mà, không phải thức ăn!" Vỹ Chu Đào không thèm suy nghĩ phồng má cái cùn, chân mày cũng nhăn lại tỏ vẻ mắng trách, thẳng thắng chỉ rõ Tần Quốc Trường chính là não hiện tại chỉ có yêu đương.
"Đào là trái cây thôi à?"
Đột nhiên Tần Quốc Trường nhếch khoé môi, vẻ mặt như thể bắt được trọn khoảnh khắc trong đầu Vỹ Chu Đào cũng chỉ có yêu đương.
Mặt mũi Vỹ Chu Đào giống như bị đem bôi tro, nhất thời cứng họng, ngượng ngùng lập tức ngắt kết nối.
Cô cho rằng việc mất mặt trước người yêu giống như đem cả tương lai chôn xuống biển, anh ấy chắc hẳn thấy cô như vậy không còn sức hút nữa, cũng sẽ cho rằng lần này không nên thích một đứa mất mặt như thế này nữa.
Thiếu Tống cư nhiên không để yên cho cô, ngay sau đó liền nhấn máy gọi liên tục, cứ hễ cô ngoảnh mặt đi khi xác nhận rằng anh sẽ không tiếp tục gọi thì màn hình lại sáng lên réo ing ỏi.
Kết quả Vỹ Chu Đào thử nhận máy, giơ chổi nhỏ quét bụi lên trước màn hình, nhẹ giọng phàn nàn:
"Cậu chủ say rồi, mau đi ngủ đi, em đang dọn dẹp mà!"
"Anh không chịu được."
Đối phương tựa hồ bị ngó lơ đến ấm ức, giọng khàn khàn ngân dài:
"Đầu anh rất khó chịu, cả người đều khó chịu..."
"Vậy cậu chủ đi ngủ đi, ngủ dậy sẽ đỡ hơn thôi!"
Thiếu Tống càng lúc càng ủy khuất, như thể Vỹ Chu Đào là người chịu trách nhiệm việc anh say đến nhọc người thế này, anh nghẹn ngào:
"Anh không uống được rượu mạnh, đám người đó lại toàn chơi rượu mạnh, tận 3 cốc cạn, anh không chịu được! Chu Đào, nói chuyện với anh đi mà."
... Vỹ Chu Đào bối rối thả chổi nhỏ xuống bàn, nghiêm trọng nhìn góc mặt của Thiếu Tống trong màn hình.
"Cậu chủ không chuẩn bị thuốc giải rượu hả?"
Vừa nãy còn nói chuyện trêu ghẹo cô, bị ngó lơ một chút đã thành đỏ hoe cả mắt. Vỹ Chu Đào chẳng hiểu nổi 3 cốc rượu cạn là bao nhiêu, nhưng trông gương mặt ửng đỏ và giọng nói thiếu suy nghĩ của anh chắc chắn là rất khó chịu.
Thiếu Tống không trả lời câu hỏi của Vỹ Chu Đào, chỉ hờ hững nhìn trong điện thoại.
Lúc này dường như anh đang ngồi ở ghế dựa, tay đặt trên bàn cầm điện thoại, quần áo sạch sẽ gọn gàng chứng tỏ anh vừa trở về khách sạn liền gọi cho Vỹ Chu Đào.
Vỹ Chu Đào nói:
"Cậu chủ tắm đi, xong rồi gọi cho trợ lí.."
Chưa hết lời, Thiếu Tống lắc đầu, mở miệng lười biếng:
"Hắn ở phòng bên cạnh! Là anh đưa hắn về đấy, hắn ngủ tại sofa phòng chờ trong buổi tiệc."
... Khoảng lặng nhỏ.
Vỹ Chu Đào suy nghĩ cạn óc không biết làm sao dỗ cho được cái người khó chiều ở xa gần một vòng Trái Đất, cả cái ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
"Cậu chủ gọi cho dịch vụ khách sạn được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!