Lâu quá không ghé thăm căn phòng nhỏ, Tần Quốc Trường có chút nhớ cô nhóc hay ngồi trong chăn muốn xuống giường làm việc nhưng vì lạnh nên cứ cho thêm chút thời gian dỗ dành bản thân, nhớ khi đó lạnh đến mức cô phải chờ đến anh giả vờ đi làm sớm mới có thể an tâm ngủ thêm một lúc.
Chẳng còn giống cô gái nhỏ được anh cưng trong tay thành sáng hôm nào cũng lười biếng rúc trong ngực anh hưm hưm, cậu chủ làm nũng để được ngủ nướng.
"Chút nữa tắm giúp anh Quốc Trường nhé."
Vỹ Chu Đào thói cũ hưm hưm cọ cọ dụi dụi vào cơ ngực săn chắc, giọng ngân nga buồn ngủ: Cậu chủ ngủ đi.
Thôi vậy.
Tần Quốc Trường tỏ vẻ miễn cưỡng:
"Nhờ bé Nhi, hầu mới của bà nội tắm vậy."
Hai mắt Vỹ Chu Đào đột ngột mở toang, trước mặt bị ngực anh che khuất, cô bật dậy nhìn anh bằng sự bàng hoàng, hoàn toàn không tin được lời anh vừa nói.
Tần Quốc Trường buồn ngủ, mắt nhắm nghiền, khoé miệng cong lên dáng vẻ mị hoặc, duỗi tay ôm lấy Vỹ Chu Đào ấn cô xuống gối, nhét vào trong lồng ngực:
"Không muốn bị mất chồng thì sáng mai dậy hầu hạ cho tôi."
… Vũ Tịch nửa ngày mới tủi tủi lên tiếng, giọng nghèn nghẹn:
"Bà chủ có người mới rồi hả?"
Anh sắp chìm vào giấc ngủ, lại bị đánh thức, đôi lông mày rậm hơi nhăn, bàn tay to ấm áp vỗ nhè nhẹ lưng nhỏ,
"Không có, tôi trêu em đấy."
Vậy bé Nhi là ai?
Chả biết.
Cuộc đối thoại tạm dừng lại.
Ba giờ sáng.
Vỹ Chu Đào mơ màng nghe tiếng chuông báo thức mới thức dậy, ngơ ngẩn nằm thêm một lúc, cảm thấy lồng ngực quá nặng, cũng bởi Tần Quốc Trường nổi chứng gì đó gối đầu lên người cô.
Thế mà cô cũng xem người đàn ông như một cái gối, quấn tay quấn chân ôm chặt, yêu thương dụi mặt trên tóc anh.
Chốc lát, Vỹ Chu Đào gồng mình kéo cổ Tần Quốc Trường gọi anh dậy, lật đật chồm lên kéo cái chân bị kẹt dưới thân anh nhưng không thành, cả tay trái cũng bị mắc lại, cựa quậy một lúc có cảm giác kim đâm chi chít.
Cậu chủ! Vỹ Chu Đào mềm ngọt dịu dàng lay lay người Tần Quốc Trường,
"Cậu chủ dậy đi, đến giờ ra sân bay rồi! Cậu chủ!"
Thân là sếp lớn bản tính chẳng hề lười biếng nhưng kể từ khi nuôi được bé mèo con ngoan ngoãn thì như thể Tần Quốc Trường thay luôn phần cô để mà lười biếng. Vỹ Chu Đào hết nói nổi, anh chắc chắn là đang cố ý giả vờ, chờ đến khi trễ hẳn rồi thì ở luôn tại nhà họp trực tuyến như mấy lần trước.
Để hạn chế sự lười biếng của Tần Quốc Trường, cũng vì tương lai không bị phản đối của ông nội Tần Trí Dư, Vỹ Chu Đào thét một tiếng, dùng hết sức kéo cổ anh dậy.
Đối phương đặc biệt siết chặt, dụi dụi vào áo cô lau mặt, chôn mặt vào chỗ lồng ngực nhỏ nhắn êm ái.
"Cậu chủ, dậy đi mà! Cậu chủ! Sân bay xa lắm á!" Vỹ Chu Đào ra sức nài nỉ, quẫn bách đánh đánh vào vai anh:
"Cậu chủ, con tắm cho cậu đây nè, cậu dậy đi!"
"Đừng ồn, không muộn được."
Tần Quốc Trường giọng say ngủ lên tiếng, không hài lòng đem cô trở lại làm gối ôm, ôm cô vào lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!