Chương 42: (Vô Đề)

Hũ mật đào hết sức ngọt ngào, nũng nịu đòi được chụp ảnh cùng anh, trái tim người đàn ông cư nhiên chìm trong hồ nước tình, chiều chuộng đem cô nhóc ngồi vào lòng.

Vỹ Chu Đào nhoẽn miệng cười tươi rói, nghịch ngợm ngửa cổ lên chu chu môi hôn cằm Tần Quốc Trường, hào hứng chờ anh chụp ảnh.

Màn hình nhanh chóng hiển thị hai người một lớn một nhỏ cười tươi như nhau, nụ cười Tần Quốc Trường đến mức lạ lẫm, cô nhóc lần nửa ngửa cổ lên, nhận thấy anh ngày hôm nay cười tươi xuất quỷ nhập thần.

Cậu chủ cười đẹp!

Thật không?

Cô gật gật: Dạ thật!

Tần Quốc Trường vành tai có hơi nóng hổi, nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ, Tôi chụp nhé.

Vỹ Chu Đào lập tức ôm cổ anh, nhướng người thẳng lưng, tách một tiếng, quả đào nhỏ mất thăng bằng đè ngã Tần Quốc Trường ra đất, như con thú nhỏ vớ được miếng mồi ngon, tới tấp hôn lên cánh môi mềm của anh.

Tần Quốc Trường ban đầu kinh ngạc sau thành an tĩnh hưởng thụ, cánh môi còn có ý mở ra, ánh mắt mị hoặc nhìn cô gái nhỏ, sau đó ghì cổ đem môi cô nuốt chửng.

Đang được dạy dỗ cực ngoan ngoãn, cơ thể sớm đã mềm nhũn như đống bùn nhão, Vỹ Chu Đào nằm trên người anh, mắt nhắm nghiền, đầu lưỡi không có lực tùy ý bị anh quấn quýt giữ chặt, mảng lưng dần có hơi ấm nóng tiến vào, phá hỏng tất cả mọi sự phòng bị từ trước đến nay của cô.

Hưm.. cậu chủ ưm... Vỹ Chu Đào rên rỉ tiếng có tiếng không, phần còn lại đều đã bị nuốt mất, đôi tay mềm oặt chống trên thảm cỏ cố gắng thoát ra tìm kiếm oxi nhưng bất thành, chỉ có thể yếu ớt tìm chút hơi thở trong lúc Tần Quốc Trường sơ ý.

Hừ hừ.. Cô thở không đều một hơi nào, thân đều đã nằm trên người anh, váy ngắn cũn bị xốc lên, bàn tay thô nóng vuốt ve làn da trắng mịn, không có ý định dừng lại khi đã tiến vào quần lót.

C -cậu chủ hưm ưm..

"Quần... Đừng tụt quần con ư ưm.."

"Cậu chủ haa thả con ra ư.. ngứa.. đừng đụng mông.."

Vỹ Chu Đào nói không thành lời, tiếng nhóp nhép giao môi vẫn chưa dừng lại, cô gái nhỏ túng quẫn đến mức chẳng nghĩ được gì, vừa thở được vài khắc đã tiếp tục phải ngậm miệng.

Bất tri bất giác.

Ngay thời khắc cô tưởng mình sẽ chết trong lúc hôn môi thì Tần Quốc Trường thả ra, lật người đặt cô nằm dưới, đặt lên cánh môi ướt át một cái hôn nhẹ, lướt xuống gò má, xương hàm, đến vành tai, cuối cùng là vùng cổ đỏ au.

"C -cậu chủ, cậu chủ say rồi hả?"

Vỹ Chu Đào run rẩy cất tiếng, đầu lưỡi tê dại nói ngọng nghịu.

Không say.

"Sao cậu chủ.. ưm.. tốc váy của con kìa! Còn sờ mông con nữa!"

Tần Quốc Trường nghe thế, tiếp tục đưa tay vào váy ngắn, sờ soạng cặp đùi thon nhỏ, vuốt ve chiếc eo mịn, tay dừng ở sườn cô:

"Gọi anh Quốc Trường một tiếng, tôi dừng lại ngay."

... Vỹ Chu Đào mím môi không phản ứng.

Cử chỉ nhỏ này làm Tần Quốc Trường cười thành tiếng, giọng nói khàn khàn trầm trầm ngậm ý cười quyến rũ:

"Thích cậu chủ thôi à? Nhưng cậu chủ làm bậy với em đấy?"

Cô cụp mí mắt, ngượng chín mặt rụt người xuống một chút, nắm lấy cổ áo anh che mặt.

Tần Quốc Trường đột nhiên đỡ cô lên thay vì tiếp tục khám phá thân thể thiếu nữ.

Vỹ Chu Đào hụt hẫng kéo váy chỉnh chu, lồm cồm bò dậy đến bàn gỗ rót ly nước cam, thẳng thừng đưa lưng cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!