Tần Quốc Trường kinh ngạc vì cô bé quá đỗi nhỏ bé để phát ngôn ra hai từ đẹp trai, cái miệng nhỏ xinh đó thành thật bao nhiêu thì đôi mắt to của bé thành thật gấp trăm lần.
Tần Quốc Trường cười nhạt:
"Chú đang mệt lắm đấy, trông vẫn đẹp trai sao?"
Dạ đẹp. Vỹ Chu Đào gật gù:
"Chú là chú đẹp trai nhất trên đời, đẹp hơn ông ngoại của con luôn!"
Ha ha. Tần Quốc Trường cong cong mắt cười,
"Tốt, chú đẹp trai nhất trên đời." Anh ôm ngang bụng cô bé nhấc thả ngồi lên bên cạnh, đầu hơi nghiên sang, hỏi:
"Vậy chú hỏi con, ông ngoại con là ai?"
"Ông ngoại nói.. nói ông ngoại là người lớn nhất trong khu này!" Vỹ Chu Đào tự hào duỗi tay bao quát lấy khu vườn, xong vỗ vỗ ngực:
"Ông ngoại bảo Chu Đào là công chúa dễ thương nhất!"
... Tần Quốc Trường ngờ vực nhìn cô, trong lòng tự hỏi người lớn nhất khu dinh thự này không phải Tần Bảo Pháp thì còn ai vào đây.
"Ông ngoại con tên là gì?"
Vỹ Chu Đào chọc chọc vào má béo, nghiêm túc nhớ lại,
"Ông ngoại con là quản gia Sinh, ai cũng gọi ông ngoại con như vậy hết á."
À.. Cũng có lí, cô bé có lẽ đi lạc nên mới nói nhầm khu này ông ngoại của cô lớn nhất. Tần Quốc Trường thích thú bẹo bẹo chiếc má núng nính hồng hào, khen:
"Chu Đào ăn ngoan thế, má tròn xinh đẹp quá này."
Đôi mắt Vỹ Chu Đào rực rỡ phát sáng, tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng cô bé ngay thời khắc đó hơi thay đổi, cây cân thiên vị hơi về phía chú người lạ này một tí:
"Ông ngoại với mấy chị xấu kia bảo Chu Đào béo muốn chết, mấy chị giống ông ngoại, chê con ú nu thôi à."
"Ông ngoại ghẹo con đấy."
Tần Quốc Trường càng nựng càng không dứt được, nựng cả đôi tay ngắn cũn mập ú, đến chiếc bụng tròn mềm của cô bé, hạ giọng nói:
"Trông con dễ thương thế này này, ngoan ngoãn nữa thì ai cũng thích con hết, biết không!"
Vỹ Chu Đào nghe thoáng qua không hiểu nổi, giọng của chú người lạ cứ là ngà như say rượu. Cô nhóc ngẩng cổ nhìn chăm chú, thấy môi của anh căng mọng và phả chút hương men không quá khó chịu, non nớt chỉ lên mặt anh:
"Chú uống rượu say rồi mới thấy con dễ thương, chú tỉnh giống ông ngoại là chú chê con béo!"
Đoạn, cô phóng xuống ghế, giận dỗi ra mặt, ghét bỏ chạy đi:
"Con không chơi với chú nữa đâu."
Lần nữa, Tần Quốc Trường gặp lại nhóc con đã hờn dỗi mình vào đêm xem phim trinh thám với diễn viên chính là cô con gái út của bà Tần.
Do lần đó bà Tần muốn xem mặt cháu của ông quản gia Vỹ, ông ấy đã đưa cô đến theo đúng giờ hẹn, không ngờ là vô tình trùng với lịch bà sắp lên bắt buộc cả nhà bỏ việc để xem phim.
Cô nhóc theo chỉ dẫn của ông ngoại, ôm tay ngay ngực, mặt căng thẳng, gập đầu chào từng người lớn bé trong phòng lúc đó.
Đến khi được giới thiệu tới anh, cứ ngỡ cô bé sẽ thay đổi sắc mặt thành rạng rỡ vì gặp người quen, nào ngờ cô vẫn căng mặt béo lên, cúi đầu chào:
"Con chào cậu Trường!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!