Chương 38: (Vô Đề)

"Bạn nhỏ nào đó thích bong bóng nên tôi cũng phải thích." Tần Quốc Trường nhún vai, liêm chính mà nói:

"Nếu không bạn ấy ngại chẳng dám thừa nhận."

Nói rồi Tần Quốc Trường tháo dây an toàn, chồm sang tháo cho Vỹ Chu Đào, thuận tay bẹo bẹo má cô, giọng nuông chiều:

"Đúng không? Bạn nhỏ nào tưởng mình đủ tuổi rồi là sẽ thành người lớn nên không dám thừa nhận mình thích bóng bay."

Vỹ Chu Đào mím mím môi, không phản ứng.

"Đi, dắt Đào nhỏ đi mua bóng bay." Tần Quốc Trường luồn tay ôm Vỹ Chu Đào lên như thể đang bế em bé, bế cô ôm ra khỏi xe, lại bế cô đi tới chỗ bán bóng bay, dùng tiền mua sạch số bóng đang lơ lửng.

Vỹ Chu Đào chẳng biết từ khi nào đã trở thành một cô công chúa nhỏ trong mắt Tần Quốc Trường, một cô công chúa cần được nuông chiều.

Cô cầm chùm bóng bay đủ màu sắc đung đưa trên bầu trời, tay phải ôm chặt cổ anh, tùy ý để anh ôm đi dạo quanh công viên ngập màu sắc, và chính mắt cô đã nhìn thấy được cái nhìn đầy ngưỡng mộ của tất cả đứa trẻ đang vui chơi.

Cô gái nhỏ gục vào hõm cổ anh, dụi dụi như mèo con, nhỏ xíu giọng:

"Cậu chủ với bà chủ từ trước tới giờ ai cũng tốt với con, nhưng mà cậu chủ đối xử tốt với con hơn bà chủ, con cũng thích cậu chủ hơn bà."

Lảm nhảm gì vậy?

Tần Quốc Trường xoa tóc mềm của cô,

"Đào nhỏ ngoan thì tôi thưởng cho em, thích gì cũng sẽ cho em. Sau này không cần phải chứng tỏ bản thân đã lớn, bao nhiêu tuổi không quan trọng, chỉ cần em vui vẻ, không cần để tự mình thua thiệt."

Vỹ Chu Đào rối rắm chốc lát, cuối cùng đem sự thành thật giao nộp cho anh:

"Con không thích lắm đâu, con thấy đẹp thôi à."

Phải không?

Tần Quốc Trường nghiên đầu, vô tình cọ chóp mũi vào da mặt non mịn của cô nhóc, cô gái nhỏ rụt lùi về sau, ngượng ngùng vùi đầu vào vai anh tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, thành thật gật đầu:

"Con thích treo bong bóng trên trần, nhiều nhiều đẹp đẹp!"

Chỉ thế thôi à?

Cô gật gù:

"Chứ con không thích như mấy em bé kia đâu."

"Thì cũng tính là em bé rồi, đúng không?" Tần Quốc Trường thích thú gọi Vỹ Chu Đào là em bé, bởi vì trong mắt anh, cô quá bé nhỏ, đôi má, ánh mắt, bờ môi.. trong trẻo, ngây thơ đến lạ thường. Hoặc cũng có thể là anh 'biến thái'.

Tần Quốc Trường thả Vỹ Chu Đào xuống đất, bóng bay chùm lớn lơ lửng ngang đầu anh. Nhìn thấy cô thắt đống dây thừng nhỏ vào cổ tay, anh nắm lấy, nhẹ nhàng tháo ra, Để tôi cầm giúp em.

Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn giao hết đống bóng bay cho Tần Quốc Trường, thấp giọng hỏi:

"Sao xíu nữa mang về nhà được, cậu chủ?"

"Đâm xì hơi rồi mang về."

Tần Quốc Trường cười trêu ghẹo.

Môi anh đào bĩu ra, hai gò má vì thế cũng phụng phịu hồng hào: Cậu chủ ngốc.

Sao cơ?

Vỹ Chu Đào mạnh dạn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!