Chương 37: (Vô Đề)

Đột nhiên, Tần Quốc Trường lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại sáng bóng đưa cho cô, thân mật gục cằm lên vai nhỏ, âm thanh khàn khàn, thấp trầm ấm áp: Muốn không?

Vành tai như thể có lông vũ quét qua quét lại ngứa ngáy không chịu được, Vỹ Chu Đào vô thức rụt cổ, gãi gãi bứt bứt lỗ tai.

"Bé cưng hôn ở đây một cái nữa, tôi cho em, chịu không?" Tần Quốc Trường chọc tay lên má ra hiệu một cuộc trao đổi siêu hời.

Vỹ Chu Đào chần chừ lắc đầu: Cậu chủ sến quá!

...

Thấy vẻ mặt Tần Quốc Trường đờ đẫn không một chút biểu cảm, cô cười xuề xoà, khúc kha khúc khích như trẻ con.

Tần Quốc Trường chậm chạp nhếch khoé môi, trong đầu sớm đã loé lên tia mưu mô; anh ném điện thoại xuống tay Vỹ Chu Đào, ừ một tiếng nhàn nhạt, vẻ mặt biến đổi lạnh lùng, thẳng thắng né xa cô ra.

Tận mắt chứng kiến Tần Quốc Trường lật mặt hờn giận

- biến cố nghe tưởng chừng là mặt sóng dập dờn, nhưng đối với Vỹ Chu Đào mà nói, chẳng khác gì cơn sóng thần đang ập tới.

Cậu chủ.. Vỹ Chu Đào nghĩ mình đã nói rất vừa tai, thế mà Tần Quốc Trường một chút động đậy cũng không có.

Giọng mèo con lí nhí: Cậu chủ giận hả?

Tần Quốc Trường mân mê ngón áp út, dáng ngồi tùy ý thoải mái, lưng dựa ra ghế, tư vị nhàn nhạt, cổ áo mở hai cúc lộ cơ ngực gợi cảm.

Vỹ Chu Đào há miệng, mắt mở tròn xoe.

Từ nãy đến giờ không chú ý đến, không biết Tần Quốc Trường có phải cố ý để lộ ra cho người khác nhìn hay không, chẳng trách từ đầu đến giờ cô thấy anh hôm nay có phần chả đứng đắn.

Tần Quốc Trường giỏi nhất là nhập vai, thong thả ngồi lạnh mặt với Vỹ Chu Đào; cơ mà cô nhóc im ắng quá mức khiến anh không kiềm được đưa mắt nhìn qua, bất chợt con mèo trắng lao tới, ôm lấy cổ anh vồ ngã ra ghế, ngồi lên bụng anh mò mẫm cổ áo, vẻ mặt cực nghiêm túc cài cúc áo trên áo anh.

Thấy thế, Tần Quốc Trường giả vờ tỏ vẻ không hài lòng: Buông tay!

Tay Vỹ Chu Đào khựng lại, sững sờ giây lát, sau đó sực tỉnh, thả tay ra khỏi cổ áo anh, chậm chạp thu tay đặt trên ngực anh.

Xuống! Tần Quốc Trường hung dữ trừng mắt với cô.

Lần này Vỹ Chu Đào cuối cùng không kiềm chế nổi nữa, môi mêu mếu, cổ họng ứ nghẹn, vành mắt nóng hổi, giọng mũi nghèn nghẹn: Cậu chủ..

Anh vẫn chau mày nhìn cô.

Vỹ Chu Đào ấm ức cúi gầm mặt, ngực nấc lên vài cái, tủi thân bấu bấu vào người anh, ngồi im không chịu nhúc nhích.

Ánh mắt Tần Quốc Trường thời khắc đó chứa một biển tình, trìu mến vuốt ve gò má Vỹ Chu Đào, nhếch khoé môi:

"Trước chẳng có bám người, giờ thành Đào mít ướt."

Anh bật dậy, ôm theo cô nhóc ngồi kẹp hông mình, dịu dàng dỗ dành:

"Đùa Đào nhỏ thôi mà, em không biết à?"

Vỹ Chu Đào cất giọng mè nheo:

"Mặt cậu chủ hung dữ mà, có giống giỡn đâu."

Chưa kịp mở miệng, cô lại nói:

"Cậu chủ hứa.. hứa không ghẹo con nữa mà!"

"Hứa thế thôi, ai ngốc mới tin." Tần Quốc Trường cụng trán với cô, ra ý cô là kẻ ngốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!