Bước đi gập ghềnh chênh vênh làm cô xốc lên không yên, thế nhưng bờ vai kia vững chãi ấm áp, ôm lấy trọn mảnh cổ nam tính mà cả đời đám con gái ngoài kia có mơ cũng không chạm được.
Vỹ Chu Đào thấy bình yên, có hơi buồn ngủ, mặc dù sắp phải đối mặt với cái khó nhưng cô vẫn cảm thấy bình thản đến lạ lùng.
Phải chăng lần này có Tần Quốc Trường ở bên cạnh?
Cô lim dim chớp chớp mi mắt, mũi ran rát ngứa ngứa nên cọ tạm lau vào áo anh, hẳn là trời chuyển mùa sắp sinh cảm, cô tự nhủ chút nữa về nhà phải ăn nhiều trái cây chống bệnh.
Ánh mắt vô thức chạm vào vết máu đỏ tươi trên vai Tần Quốc Trường, cô ngẩn ra vài giây, lơ đãng một lúc mới nhận thức được đầu mũi xộc mùi tanh nồng và còn ươn ướt.
Nhận ra vết máu nhỏ trên vai Tần Quốc Trường và máu trên mũi cô là cùng một loại, cô hoang mang, sững sờ bụm mặt, đứng hình thinh thít một lúc lâu.
Tần Quốc Trường:
"Đường hôm nay dốc quá Đào nhỉ?"
Anh thở dốc, hơi ngoái ra sau trong vô thức muốn nhìn Vỹ Chu Đào. Cô tức khắc gục qua bên vai còn lại giấu nhẹm mặt đi.
Được thêm vài bước, Vỹ Chu Đào vùng chân phóng xuống đất, vọt chạy đi, nhờ gió để lại một lời nhắn:
"Cậu chủ đi trước nha, con đi tìm ông quản gia rồi con tới."
"Đi cùng tôi, tôi bảo ông ấy tới gặp em!"
Tần Quốc Trường cao giọng gọi cô quay lại, thế nhưng cô không thèm nghe, tay ôm miệng cắm đầu chạy một mạch rồi biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Bất lực, Tần Quốc Trường lúc này mới gục đầu xuống chân, nặng nề nhấc lên bước đến chiếc bàn gỗ tròn. Tay anh sớm đã lạnh ngắt, da mặt trắng bệch, chỗ chân kia chỉ mới ngày hôm trước lao như tên bắn lục lọi trong bạc ngàn tuyết trắng đi tìm Vỹ Chu Đào, cho đến khi tím tái, sưng phù cả mắt cá vẫn chưa thấy đau đớn bằng việc cô nhóc vì anh trượt chân nên túng quẫn tìm bằng mọi cách.
Ngày hôm đó anh chẳng hề cãi nhau với Miao, cũng chưa từng chạm mặt Miao vào ngày gia đình trượt tuyết. Chỉ biết, khi nhìn thấy sợi len màu đỏ đô y đúc chiếc váy anh thầm tặng Vỹ Chu Đào vướng trên nhành cây thông, xung quanh còn có dấu vết đổ nát; thần trí anh chìm xuống đáy vực, trái tim hốt hoảng, lo sợ cực cùng, bằng mọi giá cũng vì cô.
Thế nhưng anh vẫn như vô định, chẳng còn nhớ rõ vì sao đột nhiên nhận ra mình mắc bẫy. Vỹ Chu Đào đi với thân phận người hầu, cô vốn dĩ ngoan ngoãn, có gan nào dám mặc váy xinh trốn việc đi chơi?
Chiếc váy này tuy không tốn công làm, nhưng vì mùa đông này rất lạnh, Tần Quốc Trường chỉ thích ngắm cô mặc váy len ấm, cũng là chiếc váy anh vừa nhìn đã không thấy trên đời ai mặc xinh bằng Vỹ Chu Đào, ngọn ngành vụ việc này cư nhiên sẽ bị chính tay anh đào bới.
Vỹ Chu Đào hì hụt chạy tới toilet khì mũi, kết quả là cả một bồn rửa mặt màu máu loãng. Xui làm sao cô lại chọn ngay chiếc bồn rửa mặt bị nghẹt, nước trong bồn sóng sánh đỏ rực.
Da gà da vịt cô bất giác nổi lên, loay hoay nhìn tứ phía tìm đồ chọc lỗ ống dẫn.
"Đào nhỏ, em xong chưa?" Âm thanh trầm thấp, dịu dàng vọng tới tai, Vỹ Chu Đào giật thót tim, hức một tiếng, một mạch phóng ra ngoài cản bước Tần Quốc Trường dự định đi vào tìm.
Chạy đến phía trước, trán cô vô tình đập vào cơ ngực săn chắc, bàn tay to đau xót mân mê vầng trán trơn nhẵn, Có đau không?
Cô ngẩng mặt, khoé mắt loé lên tia tủi thân, lập tức cúi gằm mặt xuống đất.
Hửm? Tần Quốc Trường cong khoé môi, nhịn cười: 'Ẵm' nữa không?
Vỹ Chu Đào gật gật gù gù, vươn tay với cổ Tần Quốc Trường, môi mếu máo như đứa trẻ đòi nũng baba.
Tần Quốc Trường cười thành tiếng, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng như ôm một bé gái, vỗ vỗ lưng cô an ủi:
"Nghĩ bậy bạ gì miết vậy, hử?"
Cô không trả lời, chỉ gục đầu giấu mặt vào vai anh.
Tần Quốc Trường ngẫm càng thấy lạ, lấy đâu ra nhiều hơi sức như vậy để cô nhóc nghĩ linh tinh cả ngày, sau đó cứ buồn buồn xụ xụ mặt, đôi khi cứ nhờn mặt ũ rũ không biết lí do làm anh có lúc cồn cào trong ngực, tự khi nào đã say mê cô bé này đến chẳng biết trời trăng.
Trầm mặc một lúc.
Chưa bao lâu đã đến nhà chính, Vỹ Chu Đào lại vùng chân bỏ anh từ khi vừa đặt chân đến cổng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!