Chương 23: Gấp đôi tuổi của cô

Tần Quốc Trường hôn nhẹ nhàng, thình lình tỉnh táo, anh sững người nhìn bộ ngực trần dưới ánh nắng tỏ sáng lung linh.

Vỹ Chu Đào cựa quậy chói mắt, thấy vậy anh ngồi lại nghiêm chỉnh, phát hiện đũng quần căng cứng, không an phận muốn tẩu thoát.

Lúc Vỹ Chu Đào hé mắt, nhìn thấy bàn tay to đặt lên ngực mình có xu thế nắn bóp trong vô thức, giọng cô khàn khàn mê ngủ:

"Sao cậu chủ chê con biến thái mà cậu chủ chịu bóp."

Tần Quốc Trường mặt không đỏ tim không vội thu tay lại, hỏi vặn:

"Tôi sờ em không có cảm giác sao?"

Cô lắc nhẹ đầu:

"Dạ đâu có! Bình thường con massage con cũng đâu có cảm giác đâu."

Đồ ngốc!

Tần Quốc Trường cười khẽ, trong đầu loé lên một tia đen tối. Vỹ Chu Đào đang tê liệt tạm thời, thuốc không quá liều, cô vẫn có thể cử động nhẹ nhàng như vẫy đạp nhưng không thể đi hay làm việc gì, hơn hết cô còn không biết đau hay có cảm giác; ý của anh chính xác là sợ cô chịu đau không nổi, cương quyết chăm cô mau khỏi thì khi tiêm thuốc làm mềm cô sẽ không đau đớn.

"Ừm, thật ra cũng dễ chịu."

Tần Quốc Trường nâng tay lên vuốt ve lồng ngực cô, xoa nắn nhẹ nhàng, nhào nặn trong hưng phấn,

"Chút nữa thưởng cho em sau."

Vỹ Chu Đào cười như không cười, bị lột đồ lúc nào không hay, chỉ biết ngượng đỏ lựng mặt.

Tần Quốc Trường vô cùng nghiêm túc, mặc dù hay trêu chọc Vỹ Chu Đào nhưng với việc hứa hẹn chăm cô anh không bỏ bê bất gì giây phút nào.

Anh hứa không để cô một mình, kết quả là từ khi cô tỉnh lại khỏi tay thần chết thì hầu như lúc nào cũng gần gũi trò chuyện, đọc sách, cho cô xem phim, chải tóc, dưỡng da, nấu ăn cho cô, làm cho cô thật nhiều điều khác nữa.

Vỹ Chu Đào cảm động muốn chết, khoé môi lúc nào cũng khúc khích cười cười như bị ngốc, có lúc thì bị anh ghẹo quá trớn khóc sướt mướt như mưa.. chung quy bên anh vui buồn lẫn lộn, chẳng khi nào cảm xúc trong ngực được bình yên.

Đêm nọ tuyết phủ ngập kính cửa sổ, Vỹ Chu Đào ngồi ngoan ngoãn dưới đèn bàn đọc sách, cô đọc rất hăng say, đến đâu cũng hiểu, chỉ là hôm nay không có Tần Quốc Trường ôm ôm nắn khớp tay nên hơi lạnh.

Tần Quốc Trường ở trong nhà quá lâu bị gọi lên nhà chính hỏi chuyện, trong khi anh thực chất cũng không phải ở miết trong nhà, vẫn làm việc, vẫn ra ngoài chọn sách chọn thực phẩm, chỉ là anh ru rú không tiếp xúc với ai ngoài cô, cô không thấy chán, anh cũng không thấy chán.

Lần này anh bị ông nội Tần gọi, ít nhiều cũng sẽ vòi cô lên gặp mặt. Nhưng chẳng hiểu vì sao cô không thấy lo lắng, như thể đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh, cho rằng có anh 'bảo kê' thì trời không sợ đất cũng không.

Chốc lát, Tần Quốc Trường trở về với vài ba cái túi đựng quần áo.

Vỹ Chu Đào hau háu mắt quan sát sắc mặt của Tần Quốc Trường, cố tìm ra điểm bất thường nhưng kết quả là số không.

Cô hỏi nhỏ:

"Cậu có bị mắng không cậu?"

Ai mắng?

Ông chủ!

Tần Quốc Trường nhún vai:

"Tôi lớn rồi, nghe không lọt tai lời ông ấy nữa."

Đoạn, anh ngồi xuống bên mép giường cạnh bàn làm việc nơi cô đang đọc sách, mở túi giấy lôi đống vải mỏng dính ra.

Đứng hình vài giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!