Suỵt! Miao đưa ngón chỏ lên môi ra hiệu cô bé tiếng, xong bỗng nhận ra hành động 'ngọt ngào' của mình quá đỗi dịu dàng, không phù hợp với tư chất của cô nàng.
Miao ho khan, gượng gạo tỏ vẻ lạnh nhạt:
"Em... Cô ngủ hai ngày rồi!"
Vỹ Chu Đào mím môi, khẽ chớp chớp mắt, Nhiều vậy ạ?
Giọng nhỏ vừa ngủ dậy còn khàn khàn khan nước, ngà ngà mềm nhũn tựa mèo sơ sinh kêu khát sữa. Miao ngơ ra hả một tiếng, không ngờ đến Vỹ Chu Đào dùng giọng điệu này để lấy lòng mình, khẩn trương đáp:
"Phải, cũng không nhiều lắm, ngủ thêm một chút nữa để thật sự khoẻ."
Vô tình, Miao dùng giọng cao ấm của mình nói chuyện, gian phòng tĩnh lặng làm mọi thanh âm đột nhiên nổi bật, cô nàng vội ngậm miệng, nhìn sang người đàn ông bên cạnh Vỹ Chu Đào.
Một giây.
Hai giây.
Ba, năm, mười giây mà cứ ngỡ như hàng trăm thế kỉ. Miao cứ tưởng thời gian cô đọng lại, kết quả là Tần Quốc Trường ngoài tiếng thở hắc ra thì vẫn im thinh thít.
Miao thở phào ra, ngẩng đầu nhìn thấy Vỹ Chu Đào há miệng mấp máy môi, mềm ngọt kêu một tiếng: Cậu chủ ơi.
Ngay tức khắc, cô nàng dùng đôi chân dài, co gót chạm thẳng lên mông bay vụt đi.
Cô Miao tìm cậu. Vỹ Chu Đào tựa hồ bị liệt toàn thân, bàn tay bị Tần Quốc Trường siết chặt ngoắc ngoắc gọi anh dậy.
Tần Quốc Trường lim dim hé mắt, trời ngoài không chói cũng không sáng, là đang vào buổi chiều, mắt anh có phần chưa thích nghi được.
Vài khắc sau, nhận ra điều không bình thường, anh đột ngột quay sang Vỹ Chu Đào, nhìn thấy đôi mắt to tròn, đen láy của cô chăm chăm nhìn anh; anh hơi kinh ngạc, mở to mắt, nhướng mày nhìn cô một lúc rồi bật cười.
Vỹ Chu Đào khó hiểu, lặp lại:
"Có cô Miao tìm cậu chủ nè." Cô liếc mắt qua bên trái, phát hiện bên trái vắng tanh không một bóng người.
Tần Quốc Trường hửm một tiếng, mặt mũi tươi tỉnh, chống tay trên thái dương trái, nghiên qua hơi thả lỏng tay cô, khẽ khàn mân mê:
"Nói cái gì? Nói bé quá không nghe được."
Nhận thấy bàn tay cô được sưởi ấm, bàn tay to nắn nắn khớp ngón tay cô cảm giác thực khó tả thành lời, chỉ biết cô cực kì thích được anh cầm tay.
Cậu chủ.
Hửm?
"Con nói cậu nghe kia kìa!" Vỹ Chu Đào bắt bẻ:
"Sao cậu nói không nghe?"
Không nghe rõ. Tần Quốc Trường thấp đầu cụng trán với cô, chun mũi cưng nựng cô bé đáng yêu:
"Khát nước không? Em uống nước cam nhé? Chịu không?"
Vỹ Chu Đào muốn lắc đầu mà không thành, đành tự mở miệng:
"Con khát, không muốn nước cam."
Không phải nước cam, không cần ra khỏi phòng. Tần Quốc Trường xuống giường, đến bàn rót cho cô nước ấm, khí ẩm bốc lên màn sương quanh miệng ly thủy tinh trắng muốt. Anh ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng luồn tay vào gáy cô.
Vỹ Chu Đào nhạy cảm phát giác gáy tóc ươn ướt, khẽ rên một tiếng. Tần Quốc Trường buông tay, không chú ý đến lòng bàn tay thấm đẫm nước vàng, đến khi chú ý thì cô đã rát muốn hét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!