Chương 17: Xịt bồn cầu đấy

Sao ạ? Vỹ Chu Đào ngoan ngoãn nhích chân bước vào. Cánh tay anh quàng lấy thân thể của cô vào lòng, gọn gàng đặt cô ngồi lên đùi.

Vỹ Chu Đào hồi hộp không dám thở mạnh, gương mặt căng như dây đàn.

Tần Quốc Trường vuốt ve mặt cô, khẽ khàn hỏi: Ấm không?

"T -tay cậu chủ lạnh!" Cảm giác lạ lẫm khiến đầu lưỡi cô phát rung, nói lấp bấp:

"Sao cậu không đeo găng tay?"

"Chật chội, không sờ được."

Tần Quốc Trường cười nhàn nhạt.

Bản tính của cô nhóc là tò mò, mỗi khi anh nói một điều gì xa lạ thì đôi mắt cô lại ngơ ngẩn chờ đợi lời giải thích: Sờ cái gì ạ?

Tần Quốc Trường áp cả lòng bàn tay lên má Vỹ Chu Đào, nhướng mày đối mắt với cô, cho cô một lời giải đáp bằng hành động.

Vỹ Chu Đào vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Thấy thế, anh nhịn không được bật cười:

"Em ngốc thế hả! Da em mềm thế này không để sờ thì phí biết bao nhiêu, hửm?"

Nghe vậy, cô đưa tay lên xoa xoa má sữa, trái tim thình thịch đập mạnh, cảm giác khó thở này lại tìm đến, cô nhăn mày chống tay trên ngực anh muốn xuống.

Tần Quốc Trường như là không biết, một cánh tay cũng đã đủ giữ chặt Vỹ Chu Đào lại; anh gục lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ.

Chốc lát, anh khẽ hỏi:

"Chu Đào, em muốn ra ngoài sống, vậy em sống cuộc sống như thế nào?"

Vỹ Chu Đào từ đầu đến cuối không dám động tay động chân bừa bãi, lòng bàn tay trụ trên đôi vai săn chắc, thoải mái muốn đi ngủ. Nhưng thình lình anh hỏi thế, cô đáp:

"Con mua nhà ạ. Ban ngày con đi học, ban đêm mở quán ăn vặt!"

"Quán ăn vặt? Em làm món gì?" Tay nghề nấu nướng của Vỹ Chu Đào tuy không bằng đầu bếp thượng hạng, nhưng được đào tạo từ nhỏ bởi gia tộc lớn thì cư nhiên phải đặc biệt hơn người ngoài. Hơn hết.. tay nghề của cô anh vẫn chưa nếm đủ.

Vỹ Chu Đào cười khúc khích:

"Con không nói đâu, cậu cười con chết."

Sao lại cười em? Nghe tiếng cười trong trẻo hiếm thấy của cô, anh vô thức ngẩng mặt lên, hoá ra là một mặt trời nhỏ, gương mặt bầu bĩnh sáng sủa cười không thấy mắt, khoé môi anh tự khắc nhoẽn lên cười sâu:

"Đó là cuộc sống của em chọn, tôi cười em để làm gì, đúng không?"

Vỹ Chu Đào nhận thấy khoảng cách này có hơi nhầm lẫn, đột nhiên chóp mũi anh gần gũi đến mức như thể rất thân mật, cô vô thức rụt về sau, môi vẫn đọng ở đó điệu cười chúm chím:

"Thôi, con không cho cậu biết đâu!"

"Buồn quá vậy? Thật sự tôi không được biết luôn sao?"

He he. Cô lắc đầu cười thành tiếng trong trẻo.

Tần Quốc Trường cười lộ khuôn miệng yêu tinh, khoé môi cong cong, đáy mắt đen rực rỡ như loài hồ yêu ngàn năm đứng trước mặt loài người mà câu dẫn.

Nháy mắt, nụ cười anh tắt nghẽn, thay vào đó là vẻ gượm buồn không cam tâm:

"Thôi vậy, em không muốn cho tôi biết thì thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!