Chương 11: Người ta có bạn trai rồi mà cậu chủ vẫn muốn cưới nữa hả

Nhận ra anh hiện tại là một phạm nhân trong buổi toà án bị một vị thẩm phán tối cao (là cô) buộc khai hết. Vấn đề này kì thực là rất có giá trị, có khi cô sẽ thu về được khối tài sản kết xù (là anh) sau khi nhận được câu trả lời.

Thay vì im lặng, Tần Quốc Trường tỏ ra rất

-rất

-rất miễn cưỡng ban cho cô ân huệ làm giàu:

"Tất nhiên là phải ngoan ngoãn, biết vâng lời, hay khóc nhè nhưng cũng hay cười để dễ dỗ. Đặc biệt nhé..!"

Vỹ Chu Đào gật gật đầu chờ cái câu 'đặc biệt', anh bổ sung: Cô ấy phải trẻ!

Vâng ạ.

"Thấp hơn vai tôi, dễ bế."

Cô gật đầu lia lịa, chú tâm đến độ cặp mắt vì hiểu bài mà phát sáng: Còn gì nữa không ạ?

"Còn khá gầy, mũi cao da sáng, hơi nhiều chuyện một chút nhưng chuyện cô ấy tò mò đều là chuyện cần thiết."

"Thằng đó nói với con như thế?"

Vâng! Vỹ Chu Đào quả quyết gật mạnh đầu:

"Con hỏi mà cậu chủ ngốc lắm, cậu chủ đâu có biết con tại sao lại hỏi vậy đâu, hỏi bao nhiêu cậu kể hết trơn."

Kim Nhu nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là muốn chửi cô ngốc.

Vỹ Chu Đào ngẩn ngơ nhìn bà bằng đôi mắt vô tội:

"Con chỉ hỏi cậu chủ vậy thôi à, cậu chủ thích có vợ như vậy là xấu lắm đúng không ạ, cậu chủ cao mà tìm vợ thấp hơn vai nghe kì cục muốn chết."

Kim Nhu gật đầu.

"Còn cái gì mà ngoan ngoãn nghe lời, hay khóc nhè nữa, làm vợ chứ có phải làm con gái cậu đâu mà cái gì cũng răm rắp theo, đúng không bà."

Ừ, thì đúng.

Vỹ Chu Đào cảm thấy bản thân vừa khai trừ được tội lỗi nhờ vào cái miệng đột nhiên linh hoạt, vừa cảm thấy mình thông minh mà còn lanh lợi, cô vui vẻ chạy đi lấy thực phẩm nấu một nồi lẩu đặc biệt nhiều tôm thịt.

Nhìn thấy cô nhóc hí hửng cầm gói bánh kẹo làm phần thưởng cho việc báo cáo tin tức chạy lon ton một mạch đi, Kim Nhu ngờ nghệch chống cằm, nhìn trời suy nghĩ:

"Là sao vậy ta? Thằng này ở bên ngoài ăn chơi hết số rồi về nhà đòi lấy vợ đẹp vợ ngoan, mà còn đòi lấy bé Đào của tui nữa. Nhỏ có biết gì đâu mà cưới nó, cưới rồi ai chơi với tui bây giờ trời?"

Ban đêm, nhờ vào ánh đèn từ cửa sổ rọi ra, nơi bàn gỗ ở khu vườn có cây táo đỏ miễn cưỡng lập loè chút ánh sáng.

Tần Quốc Trường lúc ở trong thư phòng, ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn xách đùm đuề đồ đạc đi vào vườn.

Không chắc chắn đúng, chỉ là nhìn dáng vẻ này có gì đó khan khác với Vỹ Chu Đào.

Anh tùy tiện mặc quần áo ngủ xuống vườn, thả bước chân chầm chậm, khẽ khàn bước sau lưng cô gái nhỏ.

Cô nàng vẫn chăm chỉ làm việc.

Chợt, tựa hồ cô gái đã phát hiện ra có gì đó sau lưng, bàn tay Tần Quốc Trường đã phủ kín mặt của cô, cánh tay còn lại dại dột ôm lấy vòng eo nhỏ, cất giọng trêu hoa ghẹo nguyệt:

"Nói đúng tên tôi tôi sẽ thả em ra."

C -cậu Trường!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!