Chương 7: (Vô Đề)

7.

Dù sao thì ta cũng là yêu, nhưng vẫn có nguyên tắc.

Nữ nhân này bị c.ắ. t c. ổ chết, phần nối giữa đầu và cổ chỉ còn chút da thịt, m.á. u chảy xuống đất gần như nhuộm đỏ quan tài của ta.

Chắc chắn không  c.h.ế. t yên lành. Ta đã lấy đầu nàng, thì cũng phải báo thù thay nàng.

Trong ký ức của nữ tử kia, nàng là người vợ nghèo hèn không ai đoái hoài của Bình Viễn Hầu, sống lặng lẽ ở tiểu viện ngoại thành.

Ngày xưa nàng từng đồng cam cộng khổ cùng Tôn Tấn, nhưng lại không thể cùng hắn hưởng phú quý.

Nguyễn Hoan cho rằng tất cả là lỗi của nàng.

Lỗi vì thân phận thấp kém, không thể mang lại lợi ích thông gia cho Tôn Tấn.

Lỗi vì... …  bản thân không có cha mẹ, không thể có ba mối sáu lễ, khiến hắn bị người khác chế giễu là thông dâm không danh phận.

Hôm đó nàng tâm tình phiền muộn, ra ngoài giải khuây.

Không ngờ lại vô duyên vô cớ đụng phải hai tên thô lỗ, bị chúng rượt đuổi vào rừng, sau khi cưỡng bức thì bị c.ắ. t c. ổ đến chết.

Ta đuổi theo hai tên đó, đã sớm ăn tươi nuốt sống chúng rồi.

Chỉ là, hai tên đó chỉ là dân quê tầm thường, nhưng trong nhà lại chất đầy vàng bạc, rõ ràng là vừa phát một khoản tài lộc bất ngờ.

Hách thị hoàn toàn khiếp sợ, đến nỗi không còn nhớ đến sợ ta nữa.

"Ngươi nói là Nguyễn Hoan là bị người ta mua hung thủ g.i.ế. c hại?! Nhưng ta nghe nói nàng vì không muốn liên lụy hầu gia, nên mới một mình đi vào rừng, lỡ chân ngã xuống vực, t.h. i t.h. ể chẳng còn…"

Ta nhìn nàng với ánh mắt như cười như không.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sắc mặt nàng trắng bệch. Dù ta chưa nói rõ, nhưng cái c.h.ế. t của Nguyễn Hoan rõ ràng là một nỗi ám ảnh trong lòng nàng.

Chỉ trong một thoáng, sắc mặt Hách thị thay đổi liên tục.

Cuối cùng cũng dần lấy lại tinh thần: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra chuyện này đến cùng."

Ta biết nàng sẽ điều tra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Tối hôm đó, Hách thị liền gọi Tôn Tấn đến.

Lần này Tôn Tấn huấn luyện vợ mình thành công, hiếm khi ban cho Hách thị một gương mặt ôn hòa.

"Chỉ cần sau này nàng an phận thủ thường, chuyện trước kia ta đều không truy cứu nữa."

Hách thị cúi đầu thấp giọng: "Hầu gia còn nhớ đến Nguyễn Hoan chứ?"

Tôn Tấn lạnh lùng: "Nhắc đến nàng ta làm gì? Ngươi cũng xứng nhắc đến nàng sao?"

Hách thị mỉm cười: "Thiếp chỉ là không hiểu, rõ ràng hầu gia đã có nguyên phối, vì sao khi xưa lại chấp nhận hôn sự với nhà thiếp?"

Về chuyện này, Tôn Tấn sớm đã chuẩn bị lý do.

Hắn nhíu mày: "Lúc nhà ngươi cầu Hoàng thượng làm mối, có từng hỏi qua ý ta chưa?! Kim khẩu Hoàng thượng đã mở, ta còn có thể làm gì! Chỉ đáng thương nàng ấy tự nguyện hạ mình làm thiếp, vậy mà vẫn c.h.ế. t một cách không minh bạch…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!