Chương 5: (Vô Đề)

5.

Nói xong, hắn liền nằm xuống ngủ. Chẳng bao lâu sau, ngoài sân có người đến, nói là Hách phu nhân gọi ta qua.

Thật kỳ lạ, bình thường  phu nhân đều tránh mặt ta. Ta ra ngoài nhìn thì lập tức hiểu ra.

Toàn bộ là người trong cung.

Chắc chắn là sự lố bịch của Tôn Tấn cuối cùng đã khiến Hoàng hậu chú ý.

Biết là các nam tử trong phủ Dũng Liệt hầu đã c.h.ế. t trên chiến trường, chỉ còn lại hai tỷ muội này nương tựa vào nhau, làm tỷ thì phải bảo vệ muội là điều hiển nhiên.

Điều làm ta bất ngờ là, họ không cho ta gặp Hách phu nhân, mà lại gặp một đạo cô.

Cô ta trẻ tuổi nhưng ánh mắt sắc bén như dao, tầm nhìn sắc như ánh điện, dừng lại trên người ta.

Ta cũng quan sát cô ấy, ánh mắt đầy tán thưởng: Là một người có tố chất tốt.

Quan nữ hỏi ta: "Ngươi chính là Hoan di nương?"

Ta hơi khom người: "Đúng."

Quan nữ liền nhìn về phía đạo cô: "Tĩnh Hư tiên cô, cô xem."

Đạo cô nhìn ta một lúc, đột nhiên nói: "Xin cho ta và nàng ấy nói chuyện riêng."

Đạo cô Tĩnh Hư dẫn ta vào một phòng hoa riêng biệt.

Nàng ấy nói: "Ta biết ngươi đã tu hành nhiều năm, không dễ dàng gì, nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể cho ngươi một con đường sống."

Ta bật cười. Vì đã nói rõ ràng, ta cũng không giả vờ nữa.

"Thật là một đứa trẻ đầy hoài bão."

Nàng ấy đưa tay ra, trong lòng bàn tay nắm một lá thiên lôi phù, với lực lượng như sấm sét mà vung xuống.

Ta nhẹ nhàng thổi một hơi, thiên lôi phù biến thành một tờ giấy vụn, bay đi.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tĩnh Hư đạo cô kinh ngạc nhìn ta, lùi lại ba bước: "Ngươi... ngươi có tu vi này, sao không chịu tu luyện để sớm đạt đạo, mà lại muốn gây chuyện ở nhân gian!"

Ta ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm, ra hiệu cho cô ấy ngồi.

"Ta dạy ngươi một điều, nếu ngươi không thể nhận ra được yêu quái sâu sắc như thế nào, thì đừng thử thăm dò, tuyệt đối không phải là người có thể đụng vào."

Tĩnh Hư không ngồi, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn ta.

Ta cười nhẹ, lắc đầu: "Yên tâm, Thanh Vân Quan khó khăn lắm mới có một thiên tài như ngươi, ta cũng không muốn để ngươi phải bỏ mạng trong tay ta."

Nàng ấy mới chịu ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn không dễ chịu.

Ta hỏi nàng: "Hoàng hậu mời ngươi đến, không phải chỉ để tìm cách trừ tà cho muội muội bà ấy sao. Ngươi đã tìm ra nguyên nhân chưa?"

Tĩnh Hư nhíu mày.

Ta nói: "À, ngươi không tìm ra à. Chỉ vì phát hiện trong phủ có ta là yêu, liền cho rằng ta là nguyên nhân gây họa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!