4.
Ban đầu, hai cha con họ chắc còn nghĩ "gia sự không nên truyền ra ngoài".
Nhưng thái y giỏi nhất trong cung thay phiên hầu hạ, lại đưa ra kết luận rằng Hách thị là vì lao lực quá độ, cần phải nằm giường dưỡng bệnh.
Một hai ngày thì còn chấp nhận được, chứ lâu dài thì Tôn Tấn bắt đầu mất kiên nhẫn. Nếu đây thực sự là chiêu của Hách thị, mượn thế Hoàng hậu để đè ép hai cha con họ, thì quả thực rất cao tay.
Từ chỗ hống hách trong nhà, giờ hắn phải ngoan ngoãn cúi đầu làm người.
Có một đêm, hắn đến chỗ ta, uống rượu đến căng cả bụng, rồi nói: "Còn nói là quý nữ thế gia gì chứ, thủ đoạn thật hèn hạ!"
Ta rót rượu cho hắn, cười khẽ một cái rồi thôi. Kết quả hắn chưa ngồi được bao lâu, thì Trương ma ma bên cạnh Hách thị đến.
Bà ấy quỳ gối trước mặt Tôn Tấn: "Hầu gia, phu nhân không ổn rồi, cầu xin người đến xem một chút!"
Tôn Tấn bực bội: "Không ổn thì tìm thái y! Ta có biết chữa bệnh đâu!"
Trương ma ma hằn học liếc nhìn ta một cái.
Ta cười gượng: chuyện này không liên quan gì đến ta mà.
Nhưng Trương ma ma cũng không dám trách ta, chỉ đành cầu xin Tôn Tấn: "Hầu gia, cho dù phu nhân có trăm cái sai, thì cũng là vợ chồng bao nhiêu năm…"
Tôn Tấn lạnh lùng nói: "Vợ chồng bao nhiêu năm, ta cũng đã hầu hạ nàng ta bao nhiêu ngày nay rồi, bà ta còn muốn gì nữa!"
Mồm thì nói thế, nhưng người của Hoàng hậu vẫn còn đó, nên hắn vẫn phải đi.
Hôm nay đúng là trùng hợp, tuyết rơi lớn. Thân thể phàm nhân yếu đuối, nếu đang bệnh thì rất khó qua nổi mùa đông.
Ta cầm đèn lồng bước ra đến cửa, ngẩng đầu nhìn về phía viện của Hách thị.
Trên đỉnh Thục Hòa viện, chính khí đã nhạt đi nhiều, mờ mờ, dường như sắp tắt hẳn.
Hách thị thực sự đang hấp hối. Không biết có qua được đêm nay hay không.
Phải biết rằng mệnh cách của Tôn Tấn rất xấu, là dạng "Thập ác đại bại", khắc cha khắc mẹ, khắc vợ khắc con.
Chỉ có một điều tốt — mệnh chủ quý thê.
Cho nên khi lâm nạn thì có Nguyễn thị tận tình chăm sóc, lúc trở lại cơ đồ thì lại có Hách thị, quý nữ xuất thân cao sang bước vào.
Giờ cả phủ Hầu đều đang ăn may nhờ vào khí vận của Hách thị. Nếu nàng ấy không qua được, thì ta…
Đang nghĩ ngợi, thì Tôn Cảnh bất chợt đến, vừa đi vừa lầm bầm chửi bới, từ xa đã nghe thấy động tĩnh của hắn.
Ta cúi đầu nhìn hắn.
Không kịp giấu đi ánh mắt như muốn ăn thịt người kia.
Dọa hắn lùi lại một bước: "A… A di nương…"
Ta hoàn hồn, mỉm cười: "Thế tử sao lại đến đây? Không ở cùng phu nhân à?"
Hắn lại nghi ngờ liệu có phải mình nhìn nhầm vừa rồi…
Hắn đẩy ta một cái rồi bước vào phòng.
"Phiền lòng quá, tới chỗ ngươi ngồi một lát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!