Chương 2: (Vô Đề)

2.

Tiểu Thúy giật nảy mình, nhìn thấy người đến liền vội vàng quỳ sụp xuống:

"Thế... thế tử…"

Không sai, Tôn Cảnh đuổi thẳng tới đây.

Hắn thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ mình, là một đứa bé vô cùng tuấn tú, nhưng tuổi còn nhỏ mà giữa đôi mày đã hiện rõ sát khí.

Vừa bước vào cửa, hắn liền đá mạnh một cú vào Tiểu Thúy.

"Con tiện tỳ này, dám sau lưng nói xấu, kéo ra ngoài đánh mười cái bạt tai thật mạnh cho ta!"

Tiểu Thúy quay sang nhìn ta, nhưng việc đó liên quan gì đến ta chứ?

Nàng ta thấy ta không định can thiệp, lập tức mặt không còn chút máu, mặc cho người ta lôi ra ngoài.

Sau đó, Tôn Cảnh mới nhìn về phía ta:

"Vừa nãy ngươi trốn sau gốc lê lén nhìn đúng không?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, ta thấy ngươi đánh phu tử."

Vừa nói xong, bên ngoài có người hầu hốt hoảng chạy vào bẩm báo: phu nhân tới rồi!

Ta vui vẻ đón xem kịch hay: "Phu tử đi mách lẻo rồi đó."

Tôn Cảnh cười khẩy: "Lát nữa ngươi đừng lên tiếng, cứ nhìn ta xử lý."

Ta thực sự hứng thú đấy.

Gây ra chuyện lớn như thế, hắn có thể thoát thân sao? Sự thật chứng minh — có thể.

Hách thị giận dữ xông vào phòng, phía sau còn có phu tử mặt mũi bầm tím, trông cực kỳ ấm ức.

Ta đứng dậy hành lễ: "Phu nhân."

Hách thị thấy ta, ánh mắt có phần né tránh, rồi lại quay sang nhìn Tôn Cảnh bên cạnh ta.

"Cảnh nhi, con lại đây."

Tôn Cảnh liếc ta một cái: "Hồi mẫu thân, nhi tử đang nói chuyện với Hoan di nương ạ."

Hách thị nhíu mày, định nói gì đó nữa.

Tôn Cảnh liền lên tiếng:

"Mẫu thân, con vừa gặp Hoan di nương đã có cảm giác như gặp được tri kỷ, luôn cảm thấy người từ ái hiền hậu, dường như chính là mẫu thân ruột của con vậy. Mẫu thân nói xem, sao lại thế nhỉ? Rõ ràng trước đây, con chưa từng gặp Hoan di nương."

Ta: "…"

Sắc mặt Hách thị lập tức trắng bệch thấy rõ.

Tôn Cảnh nở một nụ cười đắc ý.

Nhưng Hách thị cũng không buông tha hắn, liền ra lệnh:

"Trói thế tử lại dẫn đi cho ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!