12.
Hách thị muốn rửa oan cho Nguyễn Hoan, lại trực tiếp dẫn đến chuyện Hoàng đế và Hoàng hậu hoàn toàn tuyệt giao.
Chủ yếu là vì, Tôn Tấn ngoài việc làm lỡ mất tám năm tuổi xuân của Hách thị, còn phá hoại danh tiếng phủ Dũng Liệt hầu.
Năm đó, phu thê Dũng Liệt hầu cùng nam nhân trong tộc vừa mới hy sinh nơi chiến trường, Tôn Tấn liền tung tin đồn rằng họ ép hắn bỏ vợ cưới người mới.
Người đã chết, không thể xác minh, huống chi đang lúc người nhà chịu đại tang, hai tỷ muội Hách đều quá đau lòng. Đợi đến khi kịp phản ứng thì mới biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Dân chúng kinh thành tận mắt thấy phủ Dũng Liệt hầu hi sinh vì nước, biết đó là một nhà trung liệt.
Nhưng nếu ngươi hỏi, người nhà họ Hách đã tử trận trong trận chiến nào, vì sao không rút lui, làm thế nào lấy thân mình chặn cổng thành để bảo vệ dân chúng rút lui...
E rằng bọn họ cũng chưa chắc kể ra được.
Thế nhưng chuyện Hách nhị tiểu thư đoạt chồng lại được đồn thổi vô cùng sinh động. Trở thành vết nhơ không thể xóa bỏ trên danh tiếng của cả nhà công thần.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chưa nói đến Hách nhị tiểu thư đã phải nhẫn nhục biết bao năm.
Chỉ riêng Hách đại tiểu thư, rõ ràng mang danh con cháu liệt sĩ, cũng bị đè nén suốt ngần ấy năm. Khi đó nàng và Thái Tử vốn là đôi phu thê chung hoạn nạn từ thuở thiếu thời. Nhưng ở đỉnh cao quyền lực, làm sao chịu nổi việc có một thái tử phi quá rực rỡ bên gối?
Cách mà hắn nghĩ ra lại chẳng khác gì tên muội phu Tôn Tấn. Chính là bôi nhọ danh tiếng của nàng, khiến gia tộc nàng vấy bẩn, kéo thiên chi kiêu nữ từ trên mây rơi xuống trần gian, lấm lem bùn đất.
Hách thị kiện phu quân cũ lên nha môn. Hoàng đế thì... phái người đến chỗ ta.
Đúng như người đời thích bàn chuyện cướp chồng hơn chuyện biên cương.
Nếu như có thể để mọi người thấy tận mắt phủ Hầu bắt yêu, thì cũng đủ cho dân chúng bàn tán mấy chục năm. Ai còn quan tâm tới cái c.h.ế. t oan của một nữ nhân tám năm về trước.
Hôm đó, đầu nhỏ bay xuống báo cho ta: "Đạo cô vào phủ rồi."
Ta ngẩng đầu: "Tĩnh Hư? Thế thì cẩn thận một chút, đừng để nàng ta b.ắ. n rơi con. Nàng ta thực sự có bản lĩnh đấy."
Đầu nhỏ trốn sau lưng ta.
"Nàng ta có một thanh kiếm, sát khí đằng đằng, e rằng là báu vật, con sợ nó làm người bị thương."
Ta cúi đầu mỉm cười.
Chốc lát sau, người chưa đến, kiếm đã đến trước. Ánh sáng chói lóa khiến đầu nhỏ la hét chui rúc sau lưng ta trốn.
Thế nhưng khi kiếm rơi xuống trước mặt ta lại không tiến thêm chút nào, chỉ đứng sừng sững ở đó, khẽ ngân lên một tiếng rồi rơi xuống đất.
Tĩnh Hư ngạc nhiên nói: "Côn Ngọc Kiếm! Ngươi làm gì vậy! Mau diệt yêu đi!"
Nói xong, nàng ta niệm pháp quyết, bước chân đầy khí thế: "Dậy! Dậy! Dậy!"
Ta đứng xem một lúc, rồi vô tình vẫy tay, kiếm liền vào tay ta.
Tĩnh Hư: "......"
Ta khẽ nói: "Ta nhớ, sau khi ta chết, Côn Ngọc Kiếm đáng lẽ đã được dâng vào cung, để trấn giữ mạch đất của hoàng thành."
Tĩnh Hư nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc, ban đầu là không thể tin, sau đó là sợ hãi: "Ngươi, ngươi là......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!