10.
Tôn Tấn tuy không bị thương gân động cốt, nhưng bị dọa đến mức sùi bọt mép, ngất đi một lúc. Vậy mà hắn vẫn không phát điên.
Cũng chẳng buồn để ý đến chuyện hoà ly nữa, điều đầu tiên hắn làm là cho người đến Thanh Vân quán mời mấy chục đạo sĩ đến tróc yêu.
Đáng tiếc là không mời được Tĩnh Hư.
Một đám ô hợp, túa ra sân viện của ta bày trận pháp mở đàn làm phép.
Tôn Cảnh càng chen ở giữa đám người, la lớn trước tiên: "Đánh c.h.ế. t yêu nghiệt này đi!"
Trong phòng, cái đầu đang run rẩy trong lòng ta.
Ta nói: "Ngươi run cái gì, mấy con gà con này cũng làm ngươi sợ à? Nhớ năm xưa, Cửu tử Thanh Vân đến vây công ta, bị ta c.h.é. m mất tám người đó."
Thanh Vân Quán cũng thật là suy đồi rồi, giờ chỉ còn lại một đám bò ngu ngựa gỗ. Thật khiến tổ sư gia trong quan tài cũng không yên ổn nổi.
Đầu nhỏ nghi hoặc hỏi: "Còn một người nữa đâu?"
Ta đang định trả lời thì đột nhiên nghe được một tiếng động thú vị.
Tôn Tấn… bỏ lại con trai độc nhất trong phủ, bỏ trốn mất rồi. Hắn dường như không biết ta chỉ cần ngoạm một cái là con trai hắn sẽ c.h.ế. t ngay tức khắc.
Trong phủ giăng trận bắt yêu lớn đến thế.
Vậy mà Tôn Tấn lại để người khiêng hắn rời đi, xem ra là muốn đến cầu xin một vài mối quan hệ cũ trong cung.
Vừa đi đường, hắn vừa nói với quản gia phủ Hầu: "Chỉ cần nói rõ trong phủ ta có yêu quái, ta là bị yêu mê hoặc, nhất định hoàng thượng sẽ tha thứ."
Quản gia hỏi: "Vậy phu nhân có thể trở về không?"
Tôn Tấn bực bội đáp: "Ta còn cần nàng ta làm gì! Một con gà mái không biết đẻ trứng, lại còn là cô nhi!"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Quản gia nói: "Nhưng dù sao Hách thị cũng là muội của hoàng hậu…"
Tôn Tấn cười lạnh: "Ngươi biết gì chứ…"
Đang nói, xe ngựa đột nhiên dừng lại bên đường. Vừa mới gãy chân không lâu, Tôn Tấn sợ đến mức hồn vía lên mây, gào thét một hồi mới bình tĩnh lại.
Sau đó hắn mới chú ý đến bên đường có một sạp bói toán.
— Là ta biến thành đấy.
Lúc ấy, ta cười nói: "Xem ra hôm nay quý nhân chính là ngài rồi."
Tôn Tấn sốt ruột liếc nhìn ta, sai người mau sửa xe để đi tiếp.
Ta nói: "Vị khách quan này, trong nhà gần đây có chuyện gì khiến ngài đau đầu không? Bần đạo tính thử một quẻ, sợ rằng có liên quan đến phu nhân chăng?"
Tôn Tấn và quản gia liếc nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy thử xem bói cũng không tệ.
Hắn nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh, bản hầu sẽ thưởng lớn!"
Thế là ta thật lòng nghiêm túc bấm đốt ngón tay tính cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!